Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vụ Giết Người Trên Sân Golf

Vụ Giết Người Trên Sân Golf

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:42 17/12/2015

Lượt xem: 1341735

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1735 lượt.

lúc gần 12 giờ khuya cô vẫn còn ở đó và cô đã nhìn thấy một người ở sân chơi gôn.
Tôi lại ngừng nói. Tôi hình dung lại tấn thảm kịch lúc Cinderella bước vào phòng, nhưng lúc này nó xuất hiện trước mắt tôi còn xác thực hơn. Tôi nhìn thấy rõ kiểu áo khoác độc đáo của Jack và nhớ lại sự giống nhau đến kỳ lạ mà trong khoảng khắc nó đã buộc tôi phải tin rằng người chết đã tái sinh, khi con trai ông ta lao vào phòng khách nơi chúng tôi đang họp bàn.
- Ông nói tiếp đi! - Cô gái kiên quyết nhắc lại.
- Tôi hình dung là anh ta đúng quay lưng về phía cô, nhưng cô nhận ra anh ta hoặc nghĩ rằng cô đã nhận ra. Bước đi và kiểu cách cư xử của anh ta cô đã biết rõ như kiểu áo khoác của anh ta - tôi chùng chình - Trên xe hỏa cô nói rằng trong huyết quản của cô tuôn chảy dòng máu Italia và có lần cô suýt lâm nạn vì nó. Cô đã đe dọa trong một bức thư gởi Jack Renauld. Khi cô nhìn thấy anh ta ở đó, sự tức giận vì ghen tuông của cô làm cô mất trí và cô đã giáng một đòn chí mạng. Tôi không phút nào tin rằng cô muốn giết người. Nhưng dù sao thì cô cũng đã giết người, Cinderella ạ.
Cô ta lấy tay che mặt và nói giọng nghẹn ngào.
- Ông nói đúng… Ông nói đúng… Hình ảnh đó xuất hiện trước mắt tôi khi ông nói - Bỗng nhiên cô ta quay ngoắt về phía tôi - Và ông yêu tôi? Khi biết tất cả những chuyện này làm sao ông còn có thể yêu tôi được?
- Tôi không biết - tôi mệt mỏi trả lời - Tôi nghĩ rằng trong tình yêu thường như vậy, chẳng làm gì được nó cả. Tôi đấu tranh với nó ngay từ ngày đầu mới gặp cô. Nhưng tình yêu mạnh hơn tôi.
Và lúc đó thật bất ngờ, khi tôi ít chờ đợi nhất thì sự tuyệt vọng lại xâm chiếm lòng cô, cô ta ngã xuống sàn và khóc nức nở.
- Chà, tôi không thể - cô ta kêu to - Tôi không biết phải làm gì cả. Tôi không biết chạy đi đâu. Ôi, hãy thương tôi, bất kỳ ai đó, và hãy nói tôi phải làm gì?
Tôi lại quỳ xuống cạnh cô, sau khi đã dỗ dành hết cách.
- Đừng sợ tôi, Bella! Lạy Chúa, đừng sợ. Tôi yêu cô, quả thật tôi yêu và chẳng muốn đổi lấy gì. Chỉ cho phép tôi giúp đỡ cô. Hãy tiếp tục yêu anh ta, nếu cô muốn, nhưng cho phép tôi giúp đỡ cô, bởi vì anh ta không thể làm điều này.
Cinderella dường như chết lặng khi nghe tôi nói. Cô ta ngẩng đầu, bỏ tay khỏi mặt và nhìn tôi với cái nhìn bất động.
- Ông nghĩ thế à? - cô gái thì thào - Ông nghĩ rằng tôi yêu Jack Renauld?
Sau đó, nửa cười nửa khóc, cô gái lao vào ôm lấy cổ tôi và áp bộ mặt ướt đẫm dễ thương vào má tôi.
- Nhưng không như em yêu anh - cô gái thì thầm.
Đôi môi cô gái lướt nhanh trên má tôi, bắt gặp đôi môi của tôi và hôn tôi tới tấp, những cái hôn nồng nàn và âu yếm rất mực. Những cái hôn cuồng loạn… bất ngờ, tôi không bao giờ quên. Không, không quên cho đến cuối đời mình.
Tiếng sột soạt ngoài cửa buộc chúng tôi ngoảnh lại. Poirot đứng đó và nhìn với vẻ ngạc nhiên.
Tôi nhảy một bước đến cạnh Poirot và ghì chặt hai tay anh vào cạnh sườn.
- Nhanh lên - tôi nói với cô gái - Chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt. Tôi giữ ông ta cho.
Sau khi nhìn lại tôi một lần nữa, cô gái lao ra khỏi phòng.
Tôi giữ Poirot rất chặt.
- Anh bạn thân mến - Poirot nhận xét - việc này anh làm rất tốt. Một người đàn ông khỏe mạnh giữ chặt tôi trong tay anh ta, còn tôi trở thành bất lực như một đứa trẻ. Nhưng tất cả những chuyện này rất bất tiện và hơi tức cười. Nào ta hãy ngồi xuống và chúng ta hãy bình tĩnh lại.
- Thế anh sẽ không truy nã cô ta chứ?
- Trời ơi, không! Tôi có là Giraud đâu. Hãy bỏ tôi ra, anh bạn!
Tôi bỏ Poirot ra nhưng mắt không rời anh. Anh ngồi xuống ghế bành, thận trọng sờ nắn đôi tay.
- Anh trở nên khỏe như bò, nếu tôi làm anh tức giận, Hastings ạ. Anh nghĩ rằng người ta đã đối xử tốt với người bạn cũ của mình? Tôi sẽ cho anh xem bức ảnh cô gái, anh hãy nhận mặt cô ta nhưng đừng nói một lời nào cả.
- Không cần nói gì cả, nếu anh hiểu rằng tôi đã nhận ra cô ta - tôi nói hơi cay đắng. Như thế là Poirot bao giờ cũng biết chuyện đó? Tôi không đánh lừa được anh được một phút nào.
- Chà, chà! Chính anh không hình dung ra là tôi biết điều này. Và bây giờ anh giúp cô gái này lẩn trốn, sau khi chúng ta đã tìm được cô ta với biết bao nhiêu khó nhọc. Nhưng thôi được, tất cả những điều đó quay lại một điểm: liệu anh có định làm việc với tôi, hay chống lại tôi, hả Hastings?
Một hay hai phút tôi không trả lời. Sự đoạn tuyệt người bạn cũ của mình làm cho tôi rất đau lòng. Và dù sao tôi cũng phải dứt khoát chống lại anh. Liệu có khi nào anh tha thứ cho tôi không? Tôi tự hỏi mình. Cho đến lúc này tôi rất bình tâm, nhưng tôi hiểu là anh biết tự chủ đến kỳ lạ.
- Poirot - tôi nói - Hãy tha thứ cho tôi. Tôi nhìn nhận là tôi xử sự rất xấu với anh trong toàn bộ chuyện này. Nhưng có những thời điểm, khi con người không có sự lựa chọn. Và trong tương lai tôi sẽ phải giữ đường lối của mình.
Poirot mấy lần gật đầu.
- Tôi hiểu - anh nói. Ánh lửa giễu cợt tắt hẳn trong đôi mắt anh, anh chân thành và hiền lành nói - Đó đích thị là chuyện ấy, có đúng thế không an


XtGem Forum catalog