Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vụ Giết Người Trên Sân Golf

Vụ Giết Người Trên Sân Golf

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:42 17/12/2015

Lượt xem: 1341661

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1661 lượt.

h bạn? Anh đón nhận tình yêu không giống anh tưởng tượng - một tình yêu sôi nổi, thổi phồng, khoác bộ áo sặc sỡ - mà là một mối tình buồn phiền với những bàn chân chảy máu. Chà, tôi đã bảo trước cho anh rồi mà. Khi tôi hiểu rằng, cô gái này có thể lấy dao, tôi đã báo trước cho anh biết. Có lẽ anh còn nhớ. Nhưng lúc đó cũng đã quá muộn rồi. Anh hãy nói cho tôi biết, anh biết có nhiều không?
Tôi bắt gặp cái nhìn không chớp mắt của Poirot.
- Dù anh có kể gì với tôi thì tôi cũng sẽ không ngạc nhiên đâu, Poirot ạ. Hãy nhớ điều đó. Nhưng trong trường hợp, nếu anh tiếp tục việc tìm kiếm cô Duveen thì tôi muốn anh nhớ kỹ một điều. Nếu anh nghĩ rằng cô ta bị lôi kéo phạm pháp hoặc cô ta là người đàn bà bí ẩn đã đến thăm ông Renauld đêm đó thì anh lầm. Tôi đã cùng đi với cô ta trên chuyến xe lửa từ Pháp và chia tay ở ga Victoria buổi tối, như vậy cô ta hoàn toàn không thể có mặt lúc đó ở Merlinville được.
- Chà! - Poirot nhìn tôi vẻ suy nghĩ - Và anh thề rằng mọi chuyện xảy ra đúng như vậy trước tòa án chứ?
- Nhất định tôi sẽ thề.
Poirot đứng lên và cúi chào.
- Chào anh bạn! Tình yêu muôn năm! Tình yêu có thể làm nên những điều kỳ diệu. Những điều mà anh nghĩ ra thật là thiên tài. Cái đó làm cho Hercule Poirot cũng phải chiến bại!




Sau những cơn thần kinh căng thẳng, như trên tôi vừa tả lại, nhất định sẽ đến những giây phút mệt mỏi. Đêm đó tôi đi nằm sớm, cảm thấy mình là kẻ chiến thắng, nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi hiểu rằng còn nhiều chuyện tôi chưa hiểu hết. Quả thật không tìm thấy một chỗ yếu nào trong tình trạng ngoại phạm mà tôi đột nhiên nghĩ ra. Tôi chỉ cần bám chắc lấy câu chuyện huyền thoại của mình và khi đó tôi không thấy có khả năng buộc tội Bella. Giữa chúng tôi chưa hề có tình bạn nào cả để người ta có thể soi mói và vì nó mà tôi có thể bị nghi là đã đưa ra những lời khai không đúng sự thật. Tôi có thể chứng minh rằng, thực tế tôi đã gặp cô gái ba lần cả thảy. Nói tóm lại, tôi hài lòng với ý nghĩ của mình. Ngay bản thân Poirot, khi nghe câu chuyện của tôi cũng phải công nhận rằng tôi đã thắng.
Nhưng lập tức tôi cảm thấy sau này cần thiết phải thận trọng. Có thể là người bạn thấp bé của tôi đã thừa nhận sự thất bại của mình trong một phút bối rối. Nhưng tôi rất trân trọng tài năng của anh, tôi không nghĩ rằng anh sẽ bằng lòng với tình cảnh như vậy. Tôi nghĩ rất khiêm tốn về năng lực trí tuệ của mình khi phải so sánh với sức mạnh của Poirot. Anh ta không thể dễ dàng chịu thất bại như vậy. Tôi lo là anh sẽ cố sức phục thù, hơn nữa, bằng cách và vào thời điểm mà tôi ít mong đợi nhất.
Sáng hôm sau chúng tôi gặp nhau lúc ăn sáng, như là không có chuyện gì xảy ra. Poirot ở trong một tâm trạng rất tốt, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy rằng mình đã nhận thấy một sự kìm nén trong điệu bộ của Poirot và điều đó là không bình thường. Sau bữa ăn sáng tôi tuyên bố ý định đi dạo. Trong đôi mắt của Poirot thoáng hiện vẻ thâm hiểm.
- Nếu anh cần thông tin thì anh đừng tự làm phiền mình quá. Tôi có thể kể cho anh nghe mọi điều anh muốn biết. Hai chị em Dulcibella đã hủy bỏ hợp đồng và rời khỏi Coventry theo hướng nào không rõ.
- Thật thế à, Poirot?
- Anh có thể tin tôi, Hastings ạ. Tôi đã hỏi tin hồi sáng nay. Rốt cuộc anh còn mong điều gì nữa?
Nói thật tôi chẳng mong gì hơn trong những hoàn cảnh như vậy. Cinderella đã lợi dụng khoảng thời gian ngắn mà tôi đã dành cho cô và lẽ tất nhiên cô ta đã không bỏ mất phút nào và thoát khỏi tay người truy lùng. Đó chính là điều tôi muốn. Tuy nhiên ở đây cũng có những tiêu cực.
Tôi không giữ được mối liên lạc với Cinderella vào lúc mà cô ta hoàn toàn cần thiết phải biết tôi đã quyết định bảo vệ cô ta như thế nào. Lẽ tất nhiên cô ta có thể gởi tin báo cho tôi bằng cách này hay cách khác, nhung tôi ít hy vọng vào điều đó. Cô ta biết rất rõ rằng sẽ nguy hiểm như thế nào nếu Poirot tóm được tin của cô ta và lại đuổi theo dấu vết của cô. Rõ ràng tốt nhất là cô ta phải biến đi không để lại dấu vết trong một thời gian.
Nhưng còn Poirot suy tính điều gì? Tôi chăm chú nhìn anh. Anh đăm đăm nhìn khoảng không với vẻ mặt hoàn toàn hồn nhiên, chất phác. Trông anh rất bình thản và lười nhác làm cho tôi tin điều đó. Tôi ngắm điệu bộ của anh và hiểu rằng anh càng hồn nhiên thì thực tế anh càng trở nên nguy hiểm. Sự bình thản của anh làm tôi lo ngại. Nhận thấy cái nhìn đầy lo âu của tôi, anh mỉm cười niềm nở:
- Anh băn khoăn hả Hastings? Anh lo lắng không hiểu tại sao tôi không truy tìm chứ gì?
- À… gần như thế.
- Đó chính là điều mà anh cũng sẽ làm khi ở vào địa vị của tôi. Tôi hiểu. Nhưng tôi không phải là người thích chạy khắp đông tây để tìm một cái kim trong đống cỏ như người Anh các anh nói. Không, cứ để cho cô Bella Duveen lẩn trốn. Rõ ràng tôi có thể tìm thấy cô ta khi cần. Còn từ nay đến đó tôi đồng ý chờ.
Tôi nhìn anh nghi hoặc. Liệu anh có làm tôi rối trí không? Tôi có cảm giác khó chịu là, ngay cả lúc này anh vẫn là người làm chủ tình thế.


Polly po-cket