Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vụ Giết Người Trên Sân Golf

Vụ Giết Người Trên Sân Golf

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:42 17/12/2015

Lượt xem: 1341662

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1662 lượt.

g phản đối sự có mặt của tôi nên tôi nhập bọn với Poirot.
Sau những hình thức, thủ tục và những câu lục vấn khác nhau, chúng tôi được dẫn đến văn phòng dự thẩm viên. Ông ta thân mật chào hỏi chúng tôi.
- Tôi nghe nói là các ông trở về Anh, ông Poirot ạ. Tôi rất vui khi được biết điều đó là không đúng.
- Tôi thực tế có đi Anh, ông Hautet ạ, nhưng đó chỉ là một cuộc viếng thăm ngắn ngủi. Một vấn đề phụ, nhưng là vấn đề cần phải làm sáng tỏ.
- Và thực tế là cần chứ?...
Poirot nhún vai. Dự thẩm viên thở dài gật đầu.
- Tôi sợ rằng chúng ta phải tán thành giả thuyết của Giraud. Cái thằng khỉ gió này cư xử thật tệ hại, nhưng rõ ràng là anh ta thông minh. Ít có khả năng là hắn có điều gì đó sai lầm.
- Ông nghĩ rằng hắn không sai lầm?
Bây giờ đến lượt dự thẩm viên nhún vai.
- Thế ông đã có kết luận gì khác chăng?
- Nếu nói thật, thưa ngài dự thẩm, tôi cảm thấy trong giả thuyết của Giraud có nhiều điểm chưa rõ.
- Ví dụ?
Nhưng khó có thể moi được điều gì ở Poirot.
- Tôi chưa kịp cụ thể hóa những điểm đó - Poirot trì hoãn - Những nhận xét của tôi mang tính chất chung. Tôi thích chàng trai trẻ này và tôi không thể tin rằng anh ta có tội trong vụ án khủng khiếp này. Nhân tiện xin hỏi, bản thân anh ta đã nói gì về vấn đề này?
Ngài dự thẩm cau mày:
- Tôi không thể hiểu anh ta. Có cảm tưởng là anh ta hoàn toàn không thể tự bảo vệ. Phải khó nhọc lắm mới buộc được anh ta trả lời. Anh ta chỉ nói chung chung là anh ta không có tội, còn về tất cả những điểm khác thì anh ta chỉ im lặng một cách ngoan cố. Tôi sẽ hỏi cung anh ta ngày mai. Có lẽ các ngài cũng muốn có mặt lúc hỏi cung chứ?
Chúng tôi sẵn sàng nhận lời.
- Một câu chuyện đau buồn - viên dự thẩm thở dài nói - Tôi hết sức thông cảm với bà Renauld.
- Bà ta đã khỏe chưa?
- Bà ấy vẫn chưa tỉnh. Đây là một sự nhân từ đặc biệt, người đàn bà đáng thương phải được giải thoát khỏi nhiều điều. Bác sĩ nói rằng không có gì nguy hiểm, nhưng khi nào bà ấy tỉnh, bà ấy cần được yên tĩnh tuyệt đối. Theo như tôi hiểu, trong tình trạng hiện nay của bà ta, không chỉ việc bị ngã, mà cả sự chấn thương tinh thần đều nguy hiểm. Sẽ thật là khủng khiếp nếu bà ta mất trí. Nhưng điều đó không làm tôi ngạc nhiên chút nào… - Ông ngã người về phía sau, lắc đầu và nét mặt biểu lộ sự buồn rầu. Bằng cách đó ông ta muốn nhấn mạnh là mình đã hình dung triển vọng của vụ án hết sức ảm đạm.
Cuối cùng, ông ta trở lại với thực tế và sau khi chợt nhớ ra, ông ta nói làu bàu:
- Ái chà! Ông Poirot, tôi có cầm thư của ông đây. Xin đợi một lát, tôi để thư vào đâu nhỉ?
Ông ta bắt đầu lục lọi đống giấy tờ. Cuối cùng tìm thấy bức thư và chuyển cho Poirot.
- Bức thư để trong phong bì gởi theo địa chỉ của tôi, có lẽ để chuyển cho ông - ông ta giải thích - Nhưng vì ông không để lại địa chỉ nên tôi không gởi cho ông được.
Poirot tò mò nhìn bức thư. Địa chỉ viết trên phong bì bằng nét chữ nghiêng, không quen, viết tháu, nhưng rõ ràng là nét chữ phụ nữ. Poirot không đọc bức thư ngay, anh bỏ thư vào túi và đứng dậy.
- Xin chào ông dự thẩm. Rất cám ơn ông vì sự giúp đỡ.
- Tôi sẵn sàng giúp đỡ ông. Những thám tử trẻ thuộc trường phái Giarud này đều giống nhau - thô lỗ, tự thị. Họ không hiểu rằng một người dự thẩm với kinh nghiệm… ê… của tôi nhất định có sự sáng suốt nào đó, có nhạy cảm đặc biệt. Cuối cùng, sự lịch thiệp vốn có của trường phái cũ hợp với tôi hơn. Vì thế, ông bạn thân mến của tôi, hãy cứ sai bảo tôi tùy ý muốn. Chúng ta… ê… ông và tôi đã biết nhau đôi chút…
Và Hautet mỉm cười chân thật, tự say mê bản thân, chia tay chúng tôi. Rất tiếc là tôi phải nhắc lại câu đầu tiên Poirot nói với tôi khi chúng tôi đi theo hành lang là: một lão già ngu ngốc tự ái, cái anh chàng dự thẩm này! Sự ngu ngốc của ông ta làm người ta phải thương hại.
Khi ra khỏi tòa nhà, chúng tôi giáp mặt với Giraud, trông ông ta ăn bận bảnh bao.
- Chào ông Poirot - ông ta nói ngạo mạn - Thế là ông từ Anh trở lại đây à?
- Như ông thấy đấy - Poirot nói.
- Ngày kết thúc vụ án bây giờ không còn xa nữa chứ?
- Tôi đồng ý với ông, ông Giraud ạ.
Poirot trả lời điềm tĩnh. Vẻ buồn bã của Poirot làm cho Giraud sung sướng.
- Đó là một trong những tên tội phạm ươn hèn nhất mà tôi biết. Chẳng có một ý nghĩ nhỏ nào về cách tự bảo vệ. Một cái gì đó thật khác thường.
- Khác thường đến mức buộc ta phải suy nghĩ, có đúng thế không? - Poirot tóm tắt bằng một giọng mềm mỏng.
Nhưng Giarud không nghe Poirot. Ông ta vung ba-toong với vẻ tự mãn.
- Chúc ông mọi sự tốt lành, ông Poirot. Tôi vui mừng là cuối cùng ông đã tin anh chàng Renauld có tội.
- Xin lỗi, nhưng tôi cho là ngược lại - Jack Renauld không có tội.
Giraud ngạc nhiên trong một phút, sau đó cười hô hố, tay gõ vào trán một cách thô bỉ và nói nhát gừ với chính mình:
- Hắn đã phát điên!
Poirot đàng hoàng ưỡn thẳng người lên. Đôi mắt anh lóe lên ánh lửa nguy hiểm:
- Ông Giraud, trong suốt quá trình điều tra vụ n