
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:42 17/12/2015
Lượt xem: 1341732
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1732 lượt.
một điều gì đó đi! - Tôi làu bàu.
- Đồ quỷ! Anh đòi hỏi tôi phải làm chuyện thần kỳ. Đừng nói gì nữa. Thay vào đó hãy xem bức thư này viết gì nào?
Poirot rút từ túi áo ra một phong bì và lấy ra một thư ngắn.
Mặt anh nhăn lại khi đọc thư, sau đó chìa cho tôi xem tờ giấy mỏng:
- Trên thế gian này còn có những người phụ nữ khác đang đau khổ, Hastings ạ.
Nét chữ khó đọc. Tôi cảm thấy bức thư được viết ra trong một phút lo lắng.
"Ông Poirot thân mến,
Nếu bức thư này tới tay ông, tôi van ông hãy đến giúp. Tôi chẳng có ai để mà có thể nhờ vả, Mà Jack thì cần được cứu bằng mọi giá. Tôi khẩn khoản cầu mong ông giúp đỡ…
Marthe Daubreuil"
Tôi đưa trả lá thư, lòng hồi hộp:
- Anh đi chứ?
- Đi ngay lập tức. Nào ta đi thuê xe.
° ° °
Nửa giờ sau chúng tôi đã có mặt ở biệt thự Marguerite. Marthe đón chúng tôi ở cửa và dẫn Poirot vào trong nhà, nắm chặt tay Poirot:
- Ông thật là tốt quá. Tôi đang tuyệt vọng không biết làm gì. Mẹ thậm chí không cho phép tôi gặp anh ấy trong tù. Có thật là anh ấy không phủ định việc anh ấy phạm tội không? Nhưng điều đó là điên rồ. Không thể để anh ấy làm như vậy. Tôi không bao giờ tin điều ấy.
- Tôi cũng không tin điều này, cô ạ - Poirot nói giọng dịu dàng.
- Thế thì tại sao anh ấy lại im lặng? Tôi không hiểu.
- Có thể anh ấy che giấu một người nào đó - Poirot vừa nói vừa quan sát cô gái.
Marthe nhăn nhó:
- Anh ấy che giấu ai đó à? Ông muốn nói đến mẹ anh ấy chăng? Tôi đã nghĩ đến bà ta ngay từ đầu. Ai thừa hưởng toàn bộ gia sản giàu có ấy? Bà ta. Mang khăn tang của một người vợ góa và đạo đức giả chả khó gì. Người ta nói rằng khi anh ấy bị bắt bà ta đã ngã như thế này đây - Marthe làm một điệu bộ đóng kịch - Và rõ ràng viên thư ký Stonor đã giúp bà ta. Họ không lúc nào rời nhau, hai con người ấy. Quả thật bà ta già hơn viên thư ký, nhưng đàn ông liều lĩnh khi người đàn bà giàu có.
Giọng nói của cô gái đầy tức giận.
- Lúc đó Stonor ở Anh kia mà? - Tôi nhận xét.
- Đấy là ông ta nói thế.
- Này cô - Poirot nói điềm tĩnh - Nếu chúng ta cùng nhau làm việc, thì cô và tôi, giữa chúng ta phải hoàn toàn cởi mở. Trước hết tôi hỏi cô một câu.
- Xin ông cứ hỏi.
- Cô có biết mẹ cô họ thật là gì không?
Marthe nhìn Poirot một phút, sau đó cô ta gục đầu xuống đôi tay bắt chéo trên ngực và nức nở khóc.
- Thôi nào - Poirot vỗ vai cô gái - Bình tĩnh nào, cô bé, tôi thấy là cô biết. Bây giờ đến câu hỏi thứ hai. Cô có biết ông Renauld trước đây là ai không?
- Ông Renauld à? - cô gái ngẩng đầu lên và ngạc nhiên nhìn Poirot.
- Tôi thấy là cô không biết điều này. Còn bây giờ hãy chăm chú nghe tôi nói đây.
Poirot đã từng bước kể lại sự việc như anh đã làm hôm chúng tôi rời đây đi Anh. Marthe lắng nghe như bị mê hoặc. Khi Poirot nói hết, cô gái thở dài thườn thượt và nói như đóng kịch:
- Ông thật kỳ lạ, thật là tuyệt vời. Ông là nhà thám tử vĩ đại nhất trên thế giới!
Marthe nhanh chóng tụt khỏi ghế và quỳ trước mặt Poirot:
- Xin ông hãy cứu anh Jack - cô gái kêu to - Tôi yêu anh ấy. Ôi, hãy cứu anh ấy, hãy cứu, hãy cứu anh ấy!
Sáng hôm sau chúng tôi có mặt trong buổi hỏi cung Jack Renauld. Mặc dù mới qua một thời gian ngắn, nhưng người tù trẻ thay đổi rất dữ. Tôi rất ngạc nhiên trước hình dáng bề ngoài của anh ta. Người hốc hác, đôi mắt thâm quần, trông anh ta như bị kiệt sức, chịu nhiều đau khổ và trầm uất như một người suốt mấy đêm liền mất ngủ.
Người bị bắt và trạng sư của anh ta, ngài Grosier đã ngồi xuống. Người lính canh, có bộ mặt làm người khác phải khiếp sợ, đeo thanh kiếm sang trọng đứng cạnh cửa. Nhân viên tốc ký ngồi vào chỗ, cuộc hỏi cung bắt đầu.
- Renauld - viên dự thẩm bắt đầu - anh phủ nhận việc anh có mặt ở Merlinville đêm xảy ra tội ác?
Jack không trả lời ngay, còn khi lên tiếng thì thật đau lòng vì thấy ngay sự thiếu kiên quyết của anh ta.
- Tôi… tôi… đã nói với ông rằng tôi ở Cherbourg.
Ngài Grosier cau mày và thở dài. Tôi lập tức hiểu rằng Jack Renauld ngoan cố làm theo ý mình, đưa trạng sư vào tình thế tuyệt vọng.
Dự thẩm viên quay lại đột ngột:
- Cho dẫn hai nhân chứng ngoài ga vào.
Sau một hai phút, cửa mở và một người đàn ông mà tôi nhận ngay ra là nhân viên ga Merlinville bước vào.
- Ông trực nhật vào đêm rạng ngày 7 tháng 6?
- Thưa ông, vâng.
- Ông có mặt khi tàu đến hồi 11 giờ 40?
- Thưa ông, vâng.
- Hãy nhìn người bị bắt. Ông có nhận ra anh ta là một trong số hành khách xuống tàu chuyến này không?
- Có, thưa ông dự thẩm.
- Ông không lầm chứ?
- Không, thưa ông. Tôi biết rõ ngài Jack Renauld.
- Ông không thể nhầm chứ?
- Thưa ông, không. Bởi vì đúng sáng hôm sau, ngày 8 tháng 6, chúng tôi nghe nói về vụ giết người.
Người ta còn dẫn vào một nhân viên đường sắt nữa, người này xác nhận lời khai của