
Cách Yêu Của Những Con Người Trinh Thám
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:42 17/12/2015
Lượt xem: 1341637
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1637 lượt.
làm gì rồi.
Và trước khi tôi kịp ngăn lại, cô gái đã nhảy vào bóng tối. Tôi chạy đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Tôi hết sức hoảng sợ nhìn thấy cô gái tay bám vào mái nhà, treo người lơ lửng trong không trung và tiến dần về phía cửa sổ có ánh đèn.
- Trời ơi! Cô ấy chết mất! - Tôi thét lên.
- Anh không biết rằng cô ta không những là một diễn viên đáng yêu trên sân khấu, mà còn là một vận động viên nhào lộn tài ba đấy, Hastings ạ. Tài tiên đoán thần thánh đã buộc cô ấy đi với chúng ta đêm nay. Chỉ cầu Chúa phù hộ cho cô ấy đến kịp thời.
Trong bóng đêm vang lên tiếng kêu đầy khủng khiếp khi cô gái mở cửa sổ nhảy vào phòng. Sau đó vẳng lại tiếng nói lanh lảnh của Cinderella:
- Đứng yên, không đươc động đậy!
Bên trong cửa một vật gì đó gõ kêu khô khốc. Một phút sau chìa khóa từ phía trong quay một vòng và cửa từ từ mở ra. Cinderella mặt tái mét ra hiệu cho chúng tôi vào phòng.
- Bà già an toàn chứ? - Poirot hỏi.
- Vâng, tôi vào vừa kịp. Bà ấy đã kiệt sức.
Bà Renauld nửa nằm nửa ngồi trên giường và hít thở không khí một cách gấp gáp.
- Suýt nữa thì nó bóp chết tôi - bà khẽ nói một cách khó nhọc.
Cô gái nhặt cái gì đó trên sàn nhà và đưa cho Poirot. Đó là chiếc thang cuộn bằng dây lụa, rất mảnh nhưng khá chắc.
- Phương tiện để chạy trốn - Poirot nói - chạy bằng con đường qua cửa sổ khi chúng ta còn đập cửa. Thế còn chủ nó đâu?
Cô gái tránh người ra và chỉ vào góc. Trong góc nhà trông rõ một xác chết, mặt đậy tấm vải trải giường lấy trên giường bà Renauld.
- Nó chết rồi à?
Cô gái gật đầu:
- Tôi nghĩ là nó đã chết. Có lẽ nó đập đầu vào chấn song lò sưởi.
- Nhưng nó là ai? - Tôi hỏi to.
- Kẻ giết ông Renauld, Hastings ạ. Và suýt nữa thì nó giết cả bà Renauld.
Không hiểu gì cả, tôi quỳ xuống và khẽ lật tấm vải. Tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp đã chết của Marthe Daubreuil.
Những sự kiện xảy ra tiếp theo trong đêm đó tôi không thể nào nhớ rõ, chúng rối tung lên trong trí óc tôi. Tôi nhớ là Poirot thờ ơ, điếc đặc trước mọi câu hỏi của tôi. Anh quở trách mạnh mẽ bà Francoise về tội không báo trước cho anh biết về việc bà Renauld đổi phòng.
Tôi nắm vai Poirot, định bằng cách đó lôi cuốn sự chú ý của anh và bắt anh lắng nghe tôi nói.
- Nhưng anh phải biết bà Renauld chuyển đi đâu chứ? - tôi bảo vệ Francoise - Ban ngày anh đã chả nói chuyện với bà ấy là gì?
Poirot rủ lòng lòng thương chú ý đến tôi trong một lúc.
- Ban ngày bà ấy được đưa tạm sang phòng giữa để uống cà phê - anh tuyên bố.
- Nhưng, thưa ông! - bà Francoise kêu lên - Bà Renauld chuyển phòng ngay từ sau khi ông chủ bị giết. Hồi ức thật quá sức đau buồn.
- Nhưng như thế thì tại sao bà không báo cho tôi biết điều đó - Poirot quát, đấm tay xuống bàn hết sức tức giận - Tôi hỏi bà tại sao không báo cho tôi? Bà là bà già lú lẫn rồi. Cả Leonie và Denise cũng thế! Các người là ba con ngốc! Sự đần độn của các người suýt nữa thì giết chết chủ các người rồi. Nếu như không có cô gái dũng cảm này…
Poirot bất giác im bặt, anh đi nhanh qua gian phòng về phía cô gái đang cúi xuống bà Renauld và hôn cô gái với nhiệt huyết của người Gôloa, làm cho tôi hơi phát ghen.
Tôi thoát khỏi trạng thái rối tung rối mù bởi mệnh lệnh ngắt quãng của Poirot sai nhanh chóng đi mời bác sĩ cho bà Renauld, và sau đó đi báo cảnh sát. Và để cho sự tức giận của tôi lên đến cao độ, anh nói thêm:
- Vị tất anh ở lại đây. Tôi sẽ rất bận không có thì giờ để chú ý đến anh, còn cô gái thì tôi giao cho công việc hộ lý.
Tôi đi khỏi, cố giữ phẩm giá của mình. Thực hiện xong công việc được trao, tôi về khách sạn. Mọi sự việc xảy ra tôi không thể nào tưởng tượng được. Các sự kiện của đêm hôm đó tôi thấy như chuyện hoang đường, không thể xảy ra được. Không ai muốn trả lời các câu hỏi của tôi. Tức giận, tôi lăn ra giường và ngủ một giấc của người mệt lả và rối trí.
Khi thức dậy, tôi thấy ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ để ngỏ, còn Poirot nền nếp và tươi cười đang ngồi trên giường tôi.
- Cuối cùng anh đã thức dậy. Nhưng mà anh là kẻ ngủ nhiều đến kinh người, Hastings ạ. Anh có biết bây giờ gần 11 giờ rồi không?
Tôi rên rỉ và đặt tay lên trán.
- Có lẽ tôi nằm mơ - tôi nói - Đúng, thực là tôi nằm mơ thấy chúng ta tìm được trong phòng bà Renauld xác của Marthe Daubreuil và ả hình như đã giết ông Renauld.
- Chuyện đó không phải nằm mơ đâu. Đó là sự thật hoàn toàn.
- Nhưng bởi vì Bella Duveen đã giết ông Renauld kia mà.
- Ồ không, Hasting ạ, cô ấy không giết đâu! Bella nói vậy - nhưng, nhưng là để cứu người mà cô ấy yêu khỏi bị chết chém.
- Thật thế sao?
- Anh hãy nhớ lại lời kể của Jack Renauld. Họ cùng một lúc đến gần nơi xảy ra tội ác và mỗi người đều tưởng lầm người kia là kẻ giết người. Cô gái kinh ngạc nhìn chàng trai và thốt lên một tiếng rồi chạy vụt đi. Nhưng khi cô ấy nghe nói anh chàng bị kết tội giết người thì, cô gái không chịu đựng được điều đó và quyết định cứu anh chàng