
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:42 17/12/2015
Lượt xem: 1341703
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1703 lượt.
a đã xé xác tôi như dự định thì tôi cũng đáng tội. Cô ta bao giờ cũng là người đoan chính. Việc cô ta ra tự thú, một lần nữa khẳng định điều này. Vì thế tôi sẵn sàng chịu sự trừng phạt.
Anh ta im lặng một hai phút, sau đó nói lúng túng:
- Một câu hỏi làm tôi không yên lòng: cha tôi mặc áo lót và áo bành tô của tôi đi dạo ban đêm làm gì? Có lẽ ông vừa thoát khỏi những tên ngoại quốc ấy… Và có lẽ mẹ tôi lầm khi cho rằng lúc bọn này đến là 2 giờ. Hoặc… hoặc là đó là một sự ngụy tạo? Tôi muốn nói, liệu mẹ tôi có nghĩ… mẹ tôi không thể nghĩ… rằng… một trong hai tên đó là tôi?
Poirot làm cho Jack yên tâm.
- Không đâu, anh Jack. Đừng lo lắng về vấn đề này. Về những chuyện còn lại, trong một ngày nào đấy tôi sẽ giải thích cho mọi người rõ tất cả. Điều này khá lạ kỳ. Nhưng anh hãy kể cho chúng tôi ngh điều gì đã xảy ra với anh vào buổi tối khủng khiếp đó.
- Tôi đã nói rằng tôi từ Cherbourg về để gặp Marthe trước khi đi sang bán cầu bên kia. Tàu hỏa đến chậm và tôi quyết định đi đường ngắn nhất - qua sân chơi gôn. Từ đó tôi có thể dễ dàng đi vào biệt thư Margueritte. Tôi đã gần tới nơi, nhưng bỗng nhiên…
Jack im lặng, xúc động mân mê cúc áo.
- Sau đó chuyện đã xảy ra?
- Tôi nghe thấy một tiếng kêu khủng khiếp. Tiếng kêu không to, dường như có ai đó bị nghẹt thở trong một cơn động kinh. Tôi sợ hãi. Tôi đứng bất động trong một phút. Sau đó tôi thận trọng đi vòng quanh các bụi cây. Dưới ánh trăng lờ mờ tôi nhìn thấy một cái hố mới đào và cạnh đó là một người nằm sấp, lưng bị đâm bằng dao chỗ trái tim. Còn sau đó… sau đó… tôi nhìn thấy cô ấy. Cô ấy nhìn tôi… dường như nhìn thấy một bóng ma. Có lẽ cô ấy cũng nghĩ như vậy. Nét mặt cô ấy dường như đờ ra vì khiếp sợ. Sau đó cô ấy kêu thét lên, quay mặt và chạy đi. Tôi hết sức bối rối và trong bóng tối tôi đã không nhận ra người bị giết.
Jack ngưng bặt, cố làm chủ những tình cảm của mình.
- Rồi sau đó ra sao? - Poirot hỏi nhẹ nhàng.
- Tôi thấy cảnh này dường như bị phủ một làn sương. Tôi nhớ rằng tôi đứng một lúc như trời trồng vì sửng sốt. Sau đó tôi hiểu rằng, tốt nhất cho tôi là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể bị nghi ngờ, nhưng tôi sợ tôi sẽ phải đưa ra những lời khai chống lại Bella. Tôi đi bộ đến St. Omer như đã nói với ông và từ đó đi ôtô đến Cherbourg.
Có tiếng gõ cửa. Người tùy phái bước vào và trao cho Stonor một bức điện. Đọc xong điện, ông ta đứng dậy.
- Bà Renauld đã tĩnh - Stonor nói.
- Ô! - Poirot chạy ngược chạy xuôi nói - Nào, ta đi về Merlinville ngay thôi.
° ° °
Chúng tôi lên xe đi ngay lập tức. Stonor, theo đề nghị của Jack, đồng ý ở lại và làm mọi việc có thể làm cho Bella.
Poirot, Jack và tôi ngồi vào xe của Renauld. Chuyến đi mất hơn 40 phút. Khi chúng tôi đi ngang qua biệt thự Marguerite, Jack đưa mắt nhìn Poirot vẻ cầu khẩn:
- hay các ông đến gặp mẹ tôi không có tôi đi cùng và là người đầu tiên nói cho mẹ tôi biết, là tôi đã được tha, có được không?
- Còn anh sẽ thân chinh báo tin đó cho cô Marthe - Poirot chảy nước mắt vì cười nói - Được thôi, hãy chạy đi, chính tôi cũng vừa định yêu cầu anh như vậy.
Không bắt mình đợi lâu, Jack dừng xe, nhảy ra ngoài và chạy theo con đường mòn dẫn đến cửa vào.
Chúng tôi đi tiếp về biệt thự Gienevieve.
- Poirot - tôi nói - anh có nhớ chúng ta đã đến đây như thế nào vào hôm đầu tiên không? Và chúng ta đã nhận được tin về vụ giết ông Renauld?
- Ồ, có, lẽ tất nhiên là tôi nhớ. Và chuyện đó mới xảy ra không lâu la gì. Nhưng có biết bao nhiêu chuyện, tất cả đã xảy ra từ đó, nhất là với anh, anh bạn của tôi.
- Đúng, quả thật thế - tôi đỏ mặt thở dài.
- Anh lại chỉ thấy trong câu nói của tôi ý nghĩa tâm linh rồi, Hastings ạ. Nhưng tôi chỉ muốn nói đến cái đó. Chúng ta hy vọng rằng công lý sẽ đối xử khoan dung với cô Bella. Và Jack Renauld cũng không thể cưới cả hai người một lúc được. Tôi đã ám chỉ đến những cuộc lưu lạc của anh trong những rối rắm của vụ này. Và cũng không có gì khó hiểu. Đó là một vụ phạm pháp đã được dự tính rất ranh mãnh mà không phải một thám tử có thể điều tra được. Kịch bản, do Georges Conneau nghĩ ra, trong thực tế đã được hoàn chỉnh, nhưng việc thực hiện… Ồ, không có gì! Còn người bị giết một cách ngẫu nhiên trong cơn ghen của một cô gái… Chà, trong thực tế ở đây, đâu là kế hoạch hoặc lôgic phức tạp?
Tôi cười to vì cách nghĩ kỳ lạ của Poirot. Lúc đó cửa mở và bà Francoise xuất hiện.
Poirot giải thích cho bà ta hiểu là anh cần gặp bà Renauld gấp. Bà già dẫn anh lên gác. Tôi ở lại phòng khách. Một lát sau Poirot quay lại. Trông anh có vẻ nghiêm trang khác thường.
- Ôi, công với chả việc, Hastings! Khỉ thật! Sắp có bão đấy!
- Anh muốn nói gì vậy? - tôi kêu to.
- Không thể tưởng tượng được - Poirot nói đăm chiêu - nhưng phụ nữ thường thay đổi xoành xoạch.
- Jack và Marthe Daubreuil đang đến kìa - Tôi nói to, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.