Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vụ Giết Người Trên Sân Golf

Vụ Giết Người Trên Sân Golf

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:42 17/12/2015

Lượt xem: 1341646

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1646 lượt.

con sẽ gặp anh ấy.
- Ông đi đâu bây giờ? - cô gái mở to mắt và hỏi.
- Ngày mai con sẽ rõ mọi việc.
- Không, ông và anh đi đâu tôi sẽ đi đấy.
- Nhưng cô…
- Tôi đi với hai người.
Hiểu rằng tranh luận cũng vô ích, Poirot đầu hàng.
- Được, cô gái ạ. Nhưng đây sẽ không phải là một sự giải trí đâu. Chắc chắc không phải là những cuộc phiêu lưu nguy hiểm.
Cô gái không trả lời. Sau hai mươi phút, chúng tôi ra khỏi khách sạn. Trời đã tối hẳn, một buổi tối ngột ngạt, khó chịu. Poirot dẫn chúng tôi đi ra khỏi thị trấn, tiến về phía biệt thự Gienevieve. Khi đến biệt thự Marguerite, Poirot dừng lại:
- Tôi muốn xem Jack Renauld đã ổn chưa. Hastings hãy đi với tôi. Còn cô, có lẽ đứng chờ chúng tôi ở ngoài này. Bà Daubreuil có thể nói điều gì xúc phạm đối với cô.
Chúng tôi mở cổng và đi theo con đường nhỏ. Khi đến gần nhà, tôi lưu ý Poirot nhìn chiếc cửa sổ tấng hai. Ở đó, hình trông nghiêng của Marthe Daubreuil hiện rõ trân tấm màn cửa.
- Đúng… - Poirot kéo dài giọng - Tôi nghĩ đó là phòng mà chúng ta sẽ tìm thấy Jack Renauld ở đó.
Bà Daubreuil mở cửa cho chúng tôi. Bà ta giải thích rằng Jack hầu như vẫn ở trong tình trạng cũ và đề nghị chúng tôi chứng kiến điều đó.
Bà Daubreuil dẫn chúng tôi lên phòng ngủ. Marthe ngồi sau bàn, bên cạnh ngọn đèn và đang khâu. Nhìn thấy chúng tôi, cô ta đặt ngón tay lên môi.
Jack Renauld đang ngủ một giấc đầy lo âu, đau đớn. Đầu anh ta vật vã trên gối, mặt đỏ bừng.
- Bác sĩ có đến nữa không? - Poirot hỏi nhỏ.
- Nếu chúng ta đi mời. Jack đang ngủ, điều này rất quan trọng. Mẹ tôi đã sắc cho anh ấy một bát thuốc an thần.
Marthe lại ngồi khâu bên cửa sổ khi chúng tôi ra khỏi phòng. Bà Daubreuil dẫn chúng tôi xuống nhà. Biết rõ quá khứ của bà Daubreuil, tôi ngắm kỹ bà ta với sự thích thú không che giấu. Bà ta đứng, mắt nhìn xuống, với nụ cười khó thấy trên môi, như trong lần gặp đầu tiên. Và bỗng nhiên tôi sợ hãi như người ta sợ một con rắn độc đẹp mã.
- Tôi hy vọng là chúng tôi đã không làm bà mất thời gian chứ?
Poirot hỏi một cách lịch sự khi bà ta mở cửa cho chúng tôi ra về.
- Thưa ông, hoàn toàn không.
- Nhân tiện xin hỏi - Poir nói, dường như mới nảy ra một ý nghĩ muộn màng - ông Stonor hôm nay có mặt ở Merlinville không?
Biết rõ Poirot, tôi hiểu rằng câu hỏi này được đưa ra nhằm nêu cớ cho cuộc viếng thăm của chúng tôi và xua tan mọi nỗi nghi ngờ của mẹ con nhà Daubreuil.
Bà Daubreuil trả lời hoàn toàn điềm tĩnh:
- Theo tôi hiểu thì không.
- Ông ta không nói chuyện với bà Renauld?
- Thưa ông, làm sao tôi có thể biết điều đó được ạ?
- Bà nói đúng - Poirot nói - Tôi nghĩ rằng bà có thể nhìn thấy ông ấy đến hoặc đi, chỉ có thế thôi. Chúc bà ngủ ngon.
- Tại sao… - tôi bắt đầu.
- Chẳng có tại sao gì hết, Hastings ạ. Bây giờ không phải lúc.
Chúng tôi quay lại chỗ Cinderella và nhanh chóng đi về phía biệt thự Gienevieve. Poirot ngoảnh lại một lần nữa và ném cái nhìn chăm chú về phía cửa sổ sáng đèn và hình trông nghiêng của Marthe đang cúi xuống khâu hiện rõ trong khung cửa sổ.
- Du sao thì anh ta cũng có người canh chứ - Poirot lẩm bẩm.

° ° °

Khi đến biệt thự Gienevieve, chúng tôi giấu mình sau các bụi cây phía trái cửa chính, từ đó nhìn thấy rõ ngôi nhà, trong khi chúng tôi hoàn toàn không bị ai trông thấy. Đường viền của khu biệt thư hơi khó nhận ra trong đêm tối, rõ ràng những người trong nhà đã ngủ cả. Chúng tôi đứng dưới cửa sổ để ngỏ của phòng ngủ của bà Renauld. Tôi cảm thấy Poirot không rời mắt khỏi cửa sổ này.
- Anh định làm gì thế - tôi nói nhỏ.
- Quan sát.
- Nhưng…
- Tôi không tin là có điều gì đó xảy ra trong một hai giờ tới, nhưng…
Câu nói của Poirot bị ngắt quãng bởi tiếng kêu dài, tuyệt vọng:
- Giúp tôi với!
Trong phòng phía phải cửa chính trên tầng hai đèn được thắp sáng. Tiếng kêu từ đó vọng lại. Chúng tôi kịp nhìn thấy trên màn cửa thoáng hiện ra bóng của hai người đang vật nhau.
- Quỷ thật - Poirot kêu to - Có lẽ bà ấy đã đổi phòng.
Poirot chạy lại cửa chính và bắt đầu lấy tay đấm cửa thật mạnh. Sau đó lao đến cái cây mọc chỗ luống hoa và leo nhanh như mèo lên tầng hai.
Tôi tiến theo anh. Chùng tôi nhảy qua cửa sổ để ngỏ vào phòng. Khi ngoảnh lại tôi nhìn thấy Cinderella nhanh nhẹn theo sau chúng tôi, đang chuyền từ cành nọ sang cành kia.
- Cẩn thận đấy! - tôi hét to.
- Hãy quan tâm đến bà già của anh ấy - cô gái cười nói - Đối với tôi đây là một trò trẻ con.
Poirot là người đầu tiên đi qua phòng ngủ rỗng tuếch và định mở cửa thông ra hành lang.
- Cửa khóa và cài then ở phía ngoài - Poirot gầm gừ - Cần phải phá cửa này ngay.
Tiếng kêu cứu yếu đi rõ rệt. Tôi nhìn thấy rõ sự tuyệt vọng trong đôi mắt của Poirot. Chúng tôi cùng lao vào cửa.
Trong lúc đó vang lên giọng nói bình thản và không biết sợ của Cinderella:
- Các ông chậm mất thôi. Tôi biết cần phải


Old school Easter eggs.