XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

CHUYỆN MA Vùng đất khó ở ( Có thật 100%)

CHUYỆN MA Vùng đất khó ở ( Có thật 100%)

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 1341447

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1447 lượt.

ảng vừa cho 1 người đi qua rồi đóng lại ngay sau đấy. Lúc này thì sợ thật rồi, em chạy ra cửa để chạy xuống tầng dưới với đám bạn em thì cửa đã đóng lại, mở không được, đập cửa thì như kiểu đập vào đệm ấy, chỉ nghe phụp phụp chứ không tạo ra tiếng to được. Em vội chạy ra góc nhà phía đối diện cửa ra vào, nép vào tận trong góc, thì thấy có cái điện thoại kiểu cổ ở ngay trước mặt, liền nhấc lên quay số. Đầu dây bên kia có tiếng 1 người phụ nữ trả lời em. Em đang hoảng loạn kể lại cho người phụ nữ ấy thì đột nhiên không nghe thấy gì ở đầu bên kia nữa, trong ống nghe là 1 khoảng im lặng đáng sợ. Được tầm mấy giây thì trong ống nghe tự nhiên phát ra tiếng nói: “chào bạn, mình tên là (là cái tên trong tấm biểu ngữ ấy). Mình ngồi nói chuyện vs bạn đc k?” Lúc ấy tự nhiên e giật mình nhìn sang bên cạnh. Rõ ràng lúc em chạy lại chố này đã cố gắng nép mình vào tận góc tường rồi, vậy mà giờ lại thấy hóa ra k phải vậy, giữa chố góc tường mà-em-tưởng-là-em-đã-nép-vào và chỗ em ngồi lại cách nhau 1 khoảng đủ cho 1 người nữa Em vỗ vỗ cái chỗ bên cạnh e “bạn đang ngồi đây hả?” thì trong cái ống nghe điện thoại thấy trả lời lại “ừ”. Thế rồi dù rất sợ nhưng e vẫn cố ngồi nói chuyện với người trong ống nghe (hay là bên cạnh e mà e k nhìn thấy ). Chắc cứ thế đc chừng nửa tiếng hay hơn thì e nghe thấy bên ngoài phòng thờ có tiếng đám bạn e gọi e, chắc tụi nó k thấy e quay lại nên đi tìm, thế là e chạy vội ra cửa, đập cửa, hi vọng tụi nó nghe thấy mà mở cửa cho e. Thế mà lúc e bật dậy, chạy ra đập cửa mà cảm giác như kiểu con ma ấy cũng bật dậy theo rồi túm e lại, k cho e chay ra phía cửa ấy. Nhưng e vẫn kịp đập đc cửa, mà vẫn chỉ nghe tiếng phụp phụp, chả như đập vào cửa gỗ j cả, e chỉ sợ đám bạn bên ngoài k nghe thấy j. May mà ở bên ngoài tụi nó nghe thì vẫn ra tiếng rầm rầm, nhưng không nghe thấy tiếng em trả lời từ bên trong. Thấy lạ nên tụi nó thử mở cửa, thế là may, e chạy đc ra ngoài vs bọn nó. Vào cái khoảnh khắc e đặt được 1 chân ra ngoài phòng thờ, bỗng thấy lạnh sống lưng và cảm giác như có bàn tay sát cạnh sườn em, chực túm em trở lại. Không biết lúc đó em mà chậm mấy giây thì liệu có tỉnh lại được không nữa



Chap 6
Hình như cái thớt này đã chìm vào tận đáy rồi.
Tối nay lại mất ngủ, chắc do đi chơi vs gấu nó cho ún bò húc nhiều quá.
Nhớ các thím lắm, e vẫn ghé thăm thớt thường xuyên để phản hồi đấy. Hôm nay em xin hầu các bác 1 chuyện ma.
Chuyện 6: Dưới nền nhà

Con người ai cũng vậy, bôn ba phương xa, đi đến những vùng đất mới lập nghiệp, nhưng trong lòng họ đều hướng về quê hương, về ngôi nhà của mình. Hình như mỗi ngôi nhà đều mang một linh hồn thì phải. Người ta bỏ tiền của cả đời làm ra để xây lên ngôi nhà, rồi bỏ cả tâm huyết ra để làm cho nó thêm đẹp hơn. Ở nhiều năm trong ngôi nhà ấy, người ta lại quay sang yêu ngôi nhà, từng ngóc ngách, từng hạt bụi, từng ánh nắng bình minh trong ngôi nhà đều mang hơi thở riêng.

Thật vậy, tôi đây đi học xa nhà, nhưng cảm giác bình yên tôi chẳng bao giờ có được, chỉ mong khi ốm đau được nằm trên chiếc giường nhỏ bé, được hít cái khôn khí trong chính ngôi nhà của tôi mà thôi. Cái mà tôi đang muốn nói đến đây chính là hồn nhà. Tôi cảm nhận được ngôi nhà của mình rất rỏ, nó êm dịu, tôi chẳng thấy sợ hãi khi ở trong nhà của tôi. Vậy mà, có những ngôi nhà chẳng hiền lành như vậy, vì cái này hay cái kia, nó làm cho chủ nó sợ hãi mỗi đêm, nó đem lại những cơn ác mộng quấy rối giấc ngủ của chủ nó, những bóng người chờn vờn trong căn phòng tối ôm cũng đủ làm cho chủ nhà thức trắng đêm rồi.

Trong xóm tôi thì không có những ngôi nhà độc địa như vậy, nhưng đi thẳng về phía chợ hơn 20m, có 1 con hẽm, trước hẽm có bụi tre um tùm, ngày xưa ở đó mùa lũ nào cũng có người chết đuối mắc vào bụi tre, đi vào hẽm 3 cái nhà thì cái nhà thứ 4 chính là nhà tôi sẽ kể hô nay.
Nhà ấy, tôi gọi là nhà ma, vì chủ của nó đã khổ sở để sống trong đó. 2 vợ chồng, 3 đứa con nheo nhóc, trong đó 1 đứa là bạn tôi, ở chẳng được bao lâu thì phải dọn đi vì tình hình đâu ốm liên miên của con nhỏ, những tai nạn bất thường diễn ra với 2 vợ chồng.

Cách đấy 1 năm, cái nhà đó đóng cửa im im, bọn con nít xóm tôi vẫn hay thử thách nhau đứa nào vào cái nhà đó, đi 1 vòng rồi chạy ra thì được cả bọn dẫn đi ăn dưa hấu, những miếng dưa hấu thơm ngon cũng không đủ để bọn chúng tôi vượt qua cái vườn um tùm tre và chuối, chứ đừng nói gì tới chuyện mở cánh cửa rơm rách nát mà bước vào trong ngôi nhà. Vậy mà…hôm ấy có 2 vợ chồng dẫn 3 đứa con vào nhà ấy, cả xóm bất ngờ vì ngôi nhà đóng cửa đã lâu nay lại có người ở. Nghe đâu thì họ là người ở Đắc lắc về, được cho mảnh đất đó ở tạm. Thế là ngôi nhà ấy lại mở cửa, ngày ngày đi chơi qua ngôi nhà ấy, tôi dần nhận ra sự thay đổi. Chỉ vài tháng thôi mà ngôi nhà trông sáng sủa hẳn ra, Cánh cửa bằng rơm được bỏ đi, thay vào đó là cánh cửa bằng nhôm cứng cáp, trong nhà ánh đèn sáng choang, ông D ( ông chồng) bắt bóng đèn ra tận sân, tối tối ổng vẫn mở đèn sáng làm chúng tôi khoái chí lắm, hè đến l