Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 1341893

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1893 lượt.

n. Vệt đen này kéo dài đến nửa thước, rồi lại có một vệt đen khác vuông góc với nó, chúng giao lấy nhau, rồi lại cách nửa thước có một vệt đen nữa, cứ thế tổng cộng có bốn vệt đen tạo thành hình vuông. Trong hình vuông này còn có gắn một cái vòng bằng đồng, cái vòng này có độ lớn vừa vặn đặt một bàn tay vào. Bức tượng đen kia đặt lên trên hình vuông đó. Quyết lấy chân dậm dậm lên cái hình vuông này, qua âm thanh, hắn biết là phía dưới rỗng, hiển nhiên hắn đang đứng trên một địa phòng.
Muốn biết mọi chuyện diễn biến ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.
[1'> Hoàng Đình Bảo

[2'> Con vật đầu rồng mình ngựa



Hồi thứ bảy: ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN
Lại nói chuyện Quyết phát hiện ra một cánh cửa trên mặt sàn của căn nhà lớn, trên đó có đặt một bức tượng. Lúc này Quyết quyết định sẽ xuống thử xem sao. Hắn liền đứng dậy, ôm lấy bức tượng đen mà đẩy ra, nhưng bức tượng rất nặng, không thể dễ dàng bị kéo lê đi như hắn tưởng. Quyết đẩy, nó chỉ nghiêng một chút rồi lại trở lại vị trí cũ. Hắn chợt nhớ ở trong làng hắn, có một phú hộ rất thích trồng cây cảnh, trong nhà gã có rất nhiều chậu cây cảnh rất to, mỗi lần muốn di chuyển những chậu cây ấy, hắn phải gọi đến bốn gia đinh khỏe mạnh. Cái cách họ di chuyển chậu cây cũng rất khéo léo. Họ không đẩy rê như hắn bây giờ, mà chỉ đẩy nghiêng chậu kênh lên vừa đủ một khoảng bé chưa đến một nửa gang tay rồi lấy điểm chậu tỳ lên mặt đất làm tâm, xoay chậu đó đi nửa vòng, rồi họ lại lấy điểm đối diện làm tâm xoay, xoay tiếp nửa vòng nữa, cứ như thế, họ không cần nhấc chậu cây lên khỏi mặt đất cũng có thể di chuyển chậu.
Bấy giờ Quyết cũng làm theo cách như thế, quả nhiên hắn chỉ cần ba lần xoay bức tượng đã di chuyển được bức tượng ra khỏi hình vuông. Xong rồi, hắn cầm lấy tay nắm đồng, kéo mạnh lên, lập tức trên mặt đất lộ ra một địa đạo. Địa đạo này còn có cả một cái thang bằng gỗ dẫn xuống phía dưới.
Quyết đã nghe nói đến nhiều chuyện những tay trộm mộ bị chết ngạt trong mộ do thiếu không khí hoặc là do có khí độc bốc ra. Những kẻ đó thường phải dùng nến hoặc chim để thử xem có không khí trong đó không, hắn bèn đưa tay cầm ngọn nến, với xuống thật sâu phía dưới địa đạo để dò xét.
Phía dưới địa đạo sâu hun hút, không rõ khi nào kết thúc, ngọn lửa từ ánh nến yếu quá nên hắn không nhìn rõ mọi thứ bên trong, chỉ biết đó là một đường hầm sâu thăm thẳm. Lúc này, cánh cửa đã được mở ra, tiếng động từ phía trong căn hầm này lại càng rõ ràng hơn. Nó giống như tiếng động của một đám đông, của tiếng xích sắt, của tiếng than khóc lẫn vào với nhau, thêm vào đó nhưng âm thanh này được không gian bao kín phản hồi, thành ra nghe rất mờ nhạt nhưng lại ồn ào, nghe vừa hỗn độn, vừa thê lương.
Quyết vọng xuống nói:
– Có ai ở đây không?
Lập tức, tiếng động nghe còn ồn ào hơn cả ban nãy, rõ ràng đó là tiếng phản hồi.
Quyết thầm nghĩ “chẳng lẽ tên Tiến này có khả năng mở cả một con đường xuống địa ngục?”. Trong lòng hắn có chút trù trừ chưa muốn xuống ngay. Nhưng hắn lại nghĩ “có thể có người trong đó cần giúp”. Thế là hắn hít một hơi thật sâu, bước xuống.
Quyết cứ đi sâu xuống lòng đất mà trong lòng hắn, cứ mỗi bước, hắn lại cảm thẩy cái chết đang đến rất gần. Hắn đi đến độ nửa tuần hương thì mới thấy phía trước là tận cùng của cái thang, cũng không thể thấy rõ vật gì khác nữa. Những âm thanh hỗn độn thì ngày càng dữ dội, làm hắn cảm thấy buồn nôn.
Khi đứng ở bậc cuối cùng của thang, Quyết giật mình, thấy phía trước mình là cả một không gian rộng lớn. Ánh sáng leo lét của ngọn nến không thể chiếu sáng hết không gian rộng lớn này.
Dưới ánh sáng lờ mờ ấy, hắn nhìn thấy không gian này thực ra là một căn hầm được xây rất rộng. Hắn đi sâu thêm mấy bước nữa, thì thấy ngay phía bên tay trái của mình có một hàng dài những chấn song sắt chạy đến hết tầm ánh sáng. Hắn giật mình kinh hãi khi nhận ra bao quanh mình là những đốm sáng. Những đốm sáng này dường như ở phía sau những chấn song sắt kia.
Thì ra, nhìn thật kỹ thì đó là những cặp mắt, không hiểu của người hay thú hay là ma quỷ. Trong phút chốc đầu óc hắn như mụ mị, không rõ mình đang ở nơi nào trên thế gian. Hắn nhắm mắt, định thần lại một lúc rồi nghĩ “ma mình cũng đã gặp rồi, mà vẫn không chết, vậy còn sợ nỗi gì nữa?” Nghĩ thế, hắn bèn tiến đến gần một chấn song sắt.
Phía sau song sắt, một người đầu tóc bù xù, tóc mọc dài rũ xuống đến cằm che kín khuôn mặt, chỉ có cặp mắt vẫn lấp ló sau làn tóc đó, đôi mắt thoáng đỏ như máu này gặp phải ánh sáng của hắn lập tức nhắm lại rồi lùi về phía sau như sợ sệt lắm, đến lúc tựa sát vào bức tường phía sau mới chịu dừng lại. Người này có vẻ rất sợ hãi, hai tay đưa lên che trước mặt như sợ bị người ta đánh đập
Người trước mắt hắn bấy giờ gầy gò đến dơ cả xương sườn, hoàn toàn trần truồng, đang ngồi xổm trên nền. Tay hắn đen đúa mà móng tay mọc rất dài, lại nham nhở, rõ ràng là tự mình xé móng tay đi khi nó mọc dài quá để cho đỡ vướng.
Quyết thấy tình cảnh như thế thì kinh khủng quá, hắn bèn cất tiếng hỏi:
– Ông là


Lamborghini Huracán LP 610-4 t