Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 1341884

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1884 lượt.

ng buồn bã, ngạc nhiên xen lẫn căm phẫn dấy lên trong hắn. Hắn trằn trọc cho đến lúc gà gáy canh ba hắn mới thức dậy.
***
Sáng hôm sau, Tiến bỏ đi từ sớm, vì chẳng có ai nấu cơm cho Quyết ăn nên hắn để bụng đói mà đi vào thành tìm gặp cụ Huyền.
Quyết dễ dàng tìm được nhà trọ nơi cụ Huyền đang thuê trên một con phố nhỏ. Khi hắn đến đã thấy cụ Huyền và cụ Trác đánh cờ với nhau. Thì ra từ khi hai người quen biết, nói chuyện cảm thấy rất tâm đầu ý hợp, đúng là đôi tri kỷ về già nên sớm tối gặp gỡ, đàm đạo y thuật, cuộc đời, thời thế. Lúc này cụ Trác ở Kinh thành đã dâng đơn thuốc lên cho thế tử Trịnh Cán nhưng chưa được ngự dụng, Chúa lại có lệnh cho cụ không được rời khỏi kinh thành để đề phòng khi có việc cần dùng đến thuốc cụ. Cho nên cụ Trác sớm tối rất nhàn hạ, cũng chẳng có việc gì làm ngoài việc xem mạch cho mọi người, thành ra lúc rảnh lại đến chơi với cụ Tả Ao.
Hai người đang ngồi đánh cờ, thấy Quyết đến, mặt mày hắn rất khó coi thì biết là đêm qua đã xảy ra chuyện, giục Quyết kể ngay.
Quyết mang chuyện hôm qua ra kể một lượt từ đầu đến cuối, không sót một chi tiết nào. Hai cụ già trầm ngâm ngồi nghe một đứa nhỏ nói có đến cả canh giờ. Khi Quyết kể đến chuyện bà cụ bị giết, không tránh khỏi thương tâm, nhỏ ra hai dòng lệ.
Khi hắn kể xong, cụ Huyền nói:
– Quả đúng như ta dự đoán, hắn đang làm chuyện đó.
Rồi dường như thấy ánh mắt tò mò của hai người đối diện, cụ nói tiếp:
– Người làm nghề huyền thuật không ai không biết đến một loại ngải rất đặc biệt. Nguyên là loại ngải này có tính năng giúp người ta đi rừng được thuận lợi, bình an, rắn độc, thú dữ không thấy mà thân thể khỏe mạnh, trèo đèo lội suối mãnh mẽ vô cùng. Cái thứ ngải này được làm từ một loại cây đặc dị chưa thấy có tên trong sách vở. Người ta lấy rễ của nó, rồi ngâm với rượu và tiết hổ trong bốn mươi chín ngày mới thành được. Loại ngải này thường được những người đi tìm trầm hương sử dụng để đi rừng được thuận lợi và an toàn hơn. Nguyên do là trầm hương từ cây bầu gió chỉ có ở sâu trong những nơi rừng thiêng nước độc. Càng vào sâu trong rừng, trầm hương càng quý giá. Nhưng loại ngải này chỉ có công dụng trong bốn mươi chín ngày, qua ngày thứ năm mươi, nếu không được giải bằng chính loại trầm hương cực phẩm kia thì cơ thể biến đổi, chẳng bao lâu biến thành hổ.
Cụ Tả Ao lại nói tiếp:
– Tôi xin kể một câu chuyện thế này, đời nhà Lý, có đức vua Lý Thần Tông, vị vua này, đến năm hai mươi ba tuổi, đột nhiên thấy ngứa ngáy khắp cả mình mẩy, càng gãi bao nhiêu thì lông càng mọc bấy nhiêu, ngồi xổm chụp người, cuồng loạn, gầm gừ đáng sợ. Triều đình phải làm cũi vàng nhốt Vua trong đó. Khi ấy có đứa bé ở Chân Định hát rằng:
Nước có Lý Thần Tông,
Triều đình muôn việc thông.
Muốn chữa bệnh thiên hạ,
Cần được Nguyễn Minh Không.
Triều đình sai quan chỉ huy đi đón sư Nguyễn Minh Không. Đến am, sư cười bảo: “Đâu không phải là việc cứu cọp đó ư?” Quan chỉ huy hỏi: “Sao thầy sớm biết trước?” Sư bảo: “Ta đã biết việc này trước ba mươi năm”. Sư đến triều vào trong điện ngồi, lên tiếng bảo: “Bá quan đem cái đảnh dầu lại mau, trong đó để một trăm cây kim, và nấu cho sôi, đem cũi vua lại gần đó.” Sư lấy tay mò trong đảnh lấy một trăm cây kim găm vào thân vua, nói: “Quí là trời”. Tự nhiên lông, móng, răng đều rụng hết, thân vua hoàn phục như cũ. Vua tạ ơn sư một ngàn cân vàng và một ngàn khoảnh ruộng để hương hỏa cho chùa, ruộng này không có lấy thuế.
Cụ Tả Ao nhấp một ngụm trà rồi tiếp:
– Câu chuyện trên, dân gian đồn đại là như thế, sử sách cũng có ghi chép lại. Nhưng e rằng cái cốt lõi bên trong người ta chưa nắm được. Nguyên là không phải vua Lý Thần Tông tự nhiên mà hóa hổ, đó chính là do ngài trúng phải loại “hóa hổ ngải” kia. Qua thời gian, người ta dùng loại ngải này không còn vì mục đích vào rừng nữa mà nhiều khi là để triệt hạ một con người nào đó, biến người đó là súc vật. Cách chế luyện ngải này cũng tinh vi hơn, vì thời gian hóa hổ không còn là bốn mươi chín ngày nữa mà rút xuống có khi chỉ có vài ngày. Hôm qua khi cậu bé có nói đến tiếng gầm thì tôi đã sinh nghi rồi, nhưng cũng chưa dám chắc chắn.
Cụ Trác nói:
– Những chuyện kỳ lạ trong dân gian, đúng là không chuyện gì mà không có.
Cụ Huyền quay sang hỏi Quyết:
– Bà cụ làm bếp hôm qua phải chăng là có bị đứt tay chảy máu hay chăng?
Quyết đáp:
– Khi sáng hôm qua lúc cháu ăn sáng có thấy bà cụ đúng là cắt nhầm tay khi thái hành, máu chảy nhiều lắm.
Cụ Tả Ao nói:
– Thế thì đúng rồi. Người trong giai đoạn đang hóa hổ sẽ bị kích động bởi mùi máu. Máu tươi làm họ điên loạn hơn, việc biến hóa cũng nhanh hơn. Người này ngửi thấy máu của cháu trên bệ cửa sổ nên mới cuồng loạn như vậy. Có lẽ tên Tiến đã tưởng nhầm là bà cụ kia dòm ngó căn nhà lớn chứ không phải là cháu, thế nên hắn giết bà cụ để diệt khẩu. Còn cái bóng nhỏ kia, có lẽ bị hắn đánh ngất đi rồi xích lại trước mặt con hổ, đáng lẽ cũng không bị ăn thịt, nhưng vì khi chạy bị