Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mộng du Tác giả Thịnh Thơ Thẩn

Mộng du Tác giả Thịnh Thơ Thẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 134977

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/977 lượt.

hư có 1 ma lực nào đó kéo hoặc đè nén thân thể mình vậy..chân tay mềm nhũng đàu óc quay cuồng..quằn quại không biết bao lâu nữa đến khi tâm trí mình hiểu ra”ôi thôi bị bóng đè rồi” trong mờ hồ mình có niệm phật..nam mô a di đà phật..dần dần cảm giác thân thể được thả lõng giống như vừa được cởi trói vậy..mình có thể mở mắt ra được và ngồi dậy,,lúc đó mình đau đầu kinh khủng,mồ hôi tuôn ra như tắm..mấy giờ rồi nhỉ? cầm điện thoại lên xem thì đã 6h tối rồi màn đêm đã vây kín ..mình đã ngủ 3 tiếng và bị cái gì đó không thể diển tả được hành hạ…mà sao lạ vậy hôm nay tụi bạn đâu hết rồi sao im lặng quá vậy nè ,đáng lẻ giờ này tụi nó phải đi học về lâu rồi mới phải..sau khi bớt căng thẳng mình nhìn quanh thì trên gác không có ai thằng h cũng không thấy…mình cảm thấy lo lắng không phải cho thằng h mà là cho bản thân mình…mình lớn tiếng gọi:
– h ơi h.m có đó không..
trả lời mình đó là sự im lặng đến đáng sợ..ngỉ chắc nó ra ngoài rồi.lò mò tìm công tác điện thì “mẹ kiếp” phải chửi tục luôn vì cái đèn lại ko sáng..những lúc như thế này mới quý cái điện thoại nokia này.hic..vậy là có đủ ánh sáng để đi xuống nhà dưới tính rữa cái mặt cho tỉnh..mà nói thật bị 2 lần trong phòng tắm rối nên giờ tới gần cứ cảm giác lo lắng hồi hộp thế nào ak…bước nhẹ nhàng tới trước cửa phòng..run run nhắm mắt lại rồi đứng trước của phòng tắm mình nín thở…mở mắt ra thì mình thờ phảo nhẹ nhỏm vì ko có gì cả..vậy là mình có thể ung dung đi lại mà ko sợ gì nữa,nhà dưới cũng có đèn nhưng lại nằm cạnh cửa ra vào..nên mình bước nhanh tới cửa ra vào bật đèn lên..đèn đã sáng nhưng mình như chết lặng…mắt hoa lên không còn ngỉ ngợi được gì mình mở khoá cửa lao thẳng ra ngoài như điên dại.lúc đó đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng…



phần 4: mộng du
chắc hẳn mọi người đang thắc mắc tại sao mình lại hành động như vậy phải không…vì lúc mình bật đèn lên thì phát hiện cửa được khoá từ phía bên trong…có nghĩa là thằng h vẫn chưa ra khỏi phòng,nó vẫn ở bên trong vậy nó ở đâu mà mình không thấy..trong căn nhà không hề có phòng riêng chỉ có độc nhất 1 giang phòng và phòng tắm mà thôi…sau khi bình tĩnh lại thì mình lại bắt đầu cảm thấy lo lắng cho thằng h,nhưng sự sợ hãi và lòng can đảm bên trong mình đang đấu tranh mãnh liệt.. trước những hành động kì quặc của mình những người xung quanh tỏ ra e dè,họ đóng cửa và nhòm qua khe cửa như những người bị tù biệt giam nhòm qua cái lổ..dân sài gòn là vậy mà mình hiểu là giờ chỉ có mình mới có thể giúp
h mà thôi…bỏ qua nổi sợ hải,vì mình biết chắc chắn h vẫn đang ở trong đó,mình đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa..cửa mở ra kêu ken két nghe thật rợn người..vẫn không thấy nó…tất cả các dây thần kinh,các giác quan của mình đang hoạt động hết công suất..lắng nghe những động tịn nhỏ nhất,quan sát những chuyển động dù 1 con gián bò qua cũng làm mình phải dừng lại vài giây mới có thể tiến thêm bước nữa..đã bước vào nhà thì phải đóng và khoá cửa thôi chứ không trộm vào khiên con sirius quý giá của mình đi mất..hic..sợ đủ thứ.sau khi đã cài khoá bên trong thì mình đã vào thế tiến thoái lưỡng nan..ko vào hang cọp sao bắt được cọp con..phóng lao phải theo lao thôi ,vậy là sau khi đã quan sát kỉ lưỡng mình bắt đầu tiến về phía nhà tắm..mình đã chuẩn bị tinh thần rồi.nếu lúc này mà có củ tỏi mà mình để quên trên gác thì có thể tự tin thêm xíu nữa…đây không phải là lúc suy ngỉ lung tung,mình mành dạn hơn đánh liều đi thẳng tới phòng tắm nhìn thẳng vào chứ ko nhắm mắt như những lần trước nữa…ko có gì!!! quái lạ vậy là chỉ còn ở trên gác mà thôi..nếu mà ko có nữa thì mình sẽ mời conan về phá án mất..hix.từng bước chân nặng nề của mình bước lên từng bậc cầu thang..mỗi bước chân như dài thêm ra..phía cuối là địa ngục chăng..mình khựng lại khi ngỉ tới ai sẽ người cứu mình thoát khỏi đây..nếu đó là một thế lực hắc ám thì liệu người trần mắt thịt như mình có thể làm được gì..lúc này ngỉ tới cái chết tự nhiên nước mắt ứa ra..nhưng mình trấn an lại..lâu nước mắt và bước tiếp những bậc thang còn lại…lên tới nơi mọi thứ đều chìm trong bóng tối.nếu có điều ước mình ước cái đèn này sáng lên mà thôi.hix..m cất tiếng gọi:
-h ơi m có đây ko,trả lời t đi…
im lặng…ko có câu trả lời..vậy là nó đã bóc hơi sao..”A” mình thốt lên một tiếng vì sực nhớ ra nó có điện thoại kia mà..nhanh như cắt mình bấm gọi cho nó..có tín hiệu nhưng trong nhà hoàn toàn ko nghe thấy tiếng chuông nào cả,mình hoang mang cực độ..bỗng đầu dây bên kia bắt máy..
-alo..h hả m có ở đó ko..alo..sao ko trả lời t..alo..
lại là sự im lặng đáng sợ..ko có ai trả lời cả..nhưng linh cảm của mình cho mình biết h đang ở gần đây,rất gần…nó thôi thúc mình tiến về phía cái tủ gổ..có gì bên trong sao.ko thể được vì thân thể nó quá to so với cái tủ.phải là vận động viên uống dẻo thì mới có thể chui vừa…nhưng mình vẫn quyết đinh mở tủ vì đây là nơi cuối cùng trong căn nhà rồi…tiếng cửa tủ kêu két két..


XtGem Forum catalog