
Tuyển Tập Những Câu Chuyện Ma Kể Lại Có Thật – Phần 3
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015
Lượt xem: 134982
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/982 lượt.
hạn..nhưng mình không theo đạo gì cả..thế là mình với lấy con dao bấm mà thằng t thủ sẳn từ lúc mình kể truyện trong rương có con dao cho nó nge…lòng can đảm của mình tăng lên nhiều hơn..mình mạnh dạn bước tới cầu thang nhìn lên..ko thấy gì bất ổn mình bước tiếp những bậc thang còn lại…tiếng động vẫn còn vang lên..mình càng tới gần thì nghe càng dồn dập..khi mình bước hết bậc thang cuôi cùng thì âm thanh đó cũng mất đi..mình đứng ngoài ánh sáng từ nhà dưới sô lên rất mờ nhạt..còn những gì diển ra bên trong không gian u ám kia thì mình hoàn toàn ko biết gì cả…mình bước tới chổ ngủ cúi xuống lấy cái điện thoại thì mình giật thót người khi bất ngờ âm thanh đó lại vang lên…vội chụp điện thoại mình bật đèn pin lên và chiếu thẳng vào chổ phát ra âm thanh…mình cố gắng giữ bình tình khi thấy h trong ánh sang mờ nhạt đang cầm con dao trên tay mà gâm liên tục vào tấm hình mình thấy trong rương…mình cứ đứng như trời trồng như vậy vì sẽ ko dám chắc điều gì sẽ xảy ra khi một người đang ở trạng thái ko bình thường,trên tay thì cầm dao… cho tới khi thằng h ngừng đâm…lúc nào mình không thể đứng vững trên đôi chân đc nữa mà mình khuỵ xuống khi thằng h đang từ từ ngẹo cái cổ qua một bên về phía mình giống như rô bốt vậy…và nó cười thật quái dị..có thể thấy hết cả hàm răng và miệng dường như rộng hơn rất nhiều so với người bình thường…mà sao lần này khác những lần trước như vậy..những lần trước khi thấy mình là nó sẽ xụi lơ và đèn sẽ bật ua mà..lần này dường mọi thứ đã khác.giờ chỉ ước cho nó xỉu như mọi khi thôi chứ chứng kiến nảy giờ đã tổn thọ lắm rồi vì tim đập nhanh hơn mức bình thường có khi lên tới vài chục lần…chết tiệt bỗng dưng đèn pin tắt..hết pin mất rồi.vậy là giờ mính mất đi khả năng quan sat rồi..sẽ là một bất lợi lớn lắm đây..dường như con dao trên tay mình giờ trở thành một món đồ chơi con nít rồi..không có tác dụng gì cả..và một lần nữa tiếng động lại chợt tắt..trả lại sự yên tĩnh đáng sợ…nhưng sự yên tĩnh đó ko tồn tại được bao lâu khi xuất hiện một giọng cười man rợ…giọng cười không thể nào bắt trước theo được..mình tin chắc là vậy..âm thanh lúc xa lúc gần..nghe văng vẳng mặc dù minh biết chỉ cách đó vài bước chân mà thôi….
còn tiếp
phần 7:
mộng du tiếng cười vẫn vang lên không dứt trong cái màng đêm chết tiệt ấy… cái cảm giác phía trước là địa ngục và dưới chân mình đó là ranh giới chia cắt 2 thế giới khiến mình không còn sức lực nào cả…cả ngày hôm nay mình chưa ăn uống gì cả mà phải đối mặt với đủ thứ điều đánh sợ nó khiến mình căng thẳng vô cùng..tay chân mình giờ đây lạnh toát có thể trăng bệch ra rồi ko chừng…mình có cảm tưởng như những dây thần kinh có thể đứt ra làm nhiều đoạn bất cứ lúc nào..mình như muốn phát điên lên chỉ muốn cầm dao lao vào đâm cho nó một nhát giữa họng để không phải nghe giọng cười man rợ kia nữa..nhưng không mình không thể làm vậy..mình phải cứu nó..bỗng mình nhớ tới lúc bị bóng đè..trong mơ màng mình đã niệm phật..đúng chỉ còn cách này mà thôi..mình vứt con dao xuống và chấp tay “nam mô a di đà phật..” mình lặp đi lặp lại ko biết bao nhiêu lần nữa tới khi những tiếng cười không còn nữa nhưng thay vào đó là tiếng khóc..và tiếng lăn lộn quằn quại..mình nghĩ là vậy vì những âm thanh chà sát thân thể xuống nền nghe xột xoạt…kèm theo đó là tiếng xe quần áo,âm thanh của tiếng vãi bị xé khiến mình lạnh hết sống lưng như có luồng điện chạy ngang qua…mình vẫn cứ tiếp tục niệm như vậy cho tới khi chỉ còn nge tiếng rên rỉ đau đớn…mình mở mắt ra nhưng trong bóng tối mình vẫn không thể thấy điều gì cả..bỗng cánh tay..một cánh tay giờ ra ngoài ánh sáng gần dưới chân mình như đáng cầu cứu..ngay lặp tức không ngỉ ngợi gì cả mình chụp ngay canh tay ấy định kéo nó ra ngoài thì bất chợt chính mình là người bị kéo ngược vào trong..quá bất ngờ mình lao vào đập đầu vào chiếc tủ gổ đau điếng choáng váng..nhưng mình vẫn cố mở mắt ra trong bóng tối mình có thể thấy được dù chỉ mờ ảo…bỗng mình giật bắn người khi thằng h bò dậy leo lên đè lên người mình…một tay nắm lấy tay mình đè xuống một tay cầm con dao giơ lên cao đâm xuống..vì biết không thể nào đở được nên mình nhắm mắt lại hét lên 1 tiếng rồi không biết gì nữa…chỉ kịp nghe một tiếng…”méo…” còn tiếp
phần 8 :mộng du
sáng hôm sau…mà không hẳn nữa…đó là trưa hôm sau thì đúng hơn..vì khi mình thức dậy đã xế trưa…mình cảm thấy vô cùng mệt mõi.mình đang nằm trong bệnh viện..mình chết chưa.trên thiên đàng cũng có bệnh viện sao.??.lúc này mình tự nhéo mình một cái đau điếng..vậy là mình vẫn còn sống,vậy tối qua là thế nào.mình cố gắng nhớ lại những chuyện tối qua..nhưng mình chỉ nhớ lúc con dao trên tay thằng h lao xuống..lúc đó chỉ ngỉ cuộc đời mình tới đây là hết rồi..đang mơ màng thì thằng t đi vào hỏi:
-m tỉnh rồi hả
-uk tao tỉnh rồi..thế thằng h sao rồi mày
-nó ổn rồi chỉ có điều bác sỉ nói có lẻ nó cần điều trị