XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mộng du Tác giả Thịnh Thơ Thẩn

Mộng du Tác giả Thịnh Thơ Thẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 134981

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/981 lượt.

n thấy 1 màu trắng ghê rợn.mình sợ hải buông tay ra khỏi đồng xu,bàn chân đạp loạn xạ lùi ra đằng sau…chưa khi nào mình lại sợ như vậy..thằng t lúc này đang xanh mặt khi thấy hành động của mình,nó hỏi to..
– m sao vậy,.có chuyện gì sao…
mình đưa tay lên run run chỉ về phía thằng h…nó lật đật quay lưng lại nhìn theo hướng tay mình chỉ..lúc này nó hét lên lao về phía trước chồm lên cả người mình khiến ngọn nến bị đổ tắt đen thui không còn thấy gì nữa…cả 2 run lẩy bẩy lúc này nghe tiếng đập cửa rầm rầm…
-có ai trong nhà không có chuyện gì mà hét lên vậy..
dường như có ai bịt mồm 2 đứa lại vậy không thể nào phát ra lời nói đc,cả 2 như cứng họng…chỉ biết năm ôm lấy nhau trong nổi sợ hãi chưa từng có…tiếng đập cửa vẫn cứ dồn dập những hoàn toàn bất lực vì thân thể đã bị mất cảm giác rồi..bóng tối như đồng loã với cái ác..bỗng nhiên mình có cảm giác có một thứ gì đó vừa đi ngang qua rất nhanh..không thể nào nhận biết bằng mắt được..chỉ có thể thông qua cảm nhận mà thôi…chỉ vài giây sau khi thứ đó ngang qua mình thì tay chân mình được thả lỏng,miệng cũng có thể cử động được…mình”Dạ” một tiếng thật to như sợ bên ngoài không nghe được vậy..mình luống cuống ngồi dậy tay quờ quạng lao ra phía cửa vội vàng mở cửa…một người đàn ông lạ mặt đang đứng trước mặt mình,mặc bộ đồ màu xanh chuối hình như là dân phòng thì phải..ông ta dáo dát nhìn mình rồi nhìn vào bên trong nhưng vì tối thui nên có lẻ ông ta không thấy gì…và chính mình cũng không biết bên trong hiện giờ thế nào nữa..ông ta nói dạo này hàng xóm báo nhà mình thường có tiếng la hét kèm theo cũng biểu hiện bất thường, nên báo lên phường hôm nay phường cử người xuống kiểm tra…chết tiệt thật.bên trong đang rất bừa bộn nào là nhang đèn và đủ thứ đồ khả nghỉ..nếu bị hỏi thì sẽ trả lời rất nhiều thứ mà mình không muốn nói..vậy là mình móc trong túi ra tờ 100k dúi vào tay ông ta và nói nhỏ,bọn em sinh viên mới lên chưa quen với cuộc sống náo nhiệt ở thành phố..ở quê thoáng đãng tụi em thoải mái quen rồi mong anh thông cảm cho..ông ta nhìn trước sau rồi cầm tiền nhét vào túi và nói lần sau giữ trật tự nhé rồi bỏ đi..mình thở phào nhẹ nhỏm nhưng chợt nhớ tới chuyện vừa xảy ra mình vội vàng đóng cửa bật đèn lên…chỉ còn lại mỗi thằng t hình như nó xỉu mất rồi nằm xụi lơ..tội ngiệp nó vì mình bữa giờ đã bị mấy lần nên tinh thần tốt hơn còn nó mới gặp lần đầu nên chưa tè ra quần là may rồi..hix..mà thằng h đâu..sao ko thấy…lại một lần nữa nó lại biến mất ngay trong căn nhà này sao..
còn tiếp…



phần 6: mộng du
mọi chuyện càng ngày càng trở nên tồi tệ…lúc đầu chỉ lo cho 1 đứa giờ thành ra 2 đứa rồi.thằng t thì bất tỉnh nhân sự còn thằng h thì biến đâu mất rồi…cứ ngỡ có thêm đông minh nào ngờ giờ cũng chỉ trông chờ vào mình mà thôi..mình tiến lại đưa tay lên mũi thằng t xem nó còn thở không..vẫn còn..vậy là mình yên tâm đi tìm thằng h rồi..lúc ấy mình nhớ lại có thể khi này đi ngang qua mình là thằng h chăng..nhưng sao có
thể đi nhanh như vậy trong bóng tối kia chứ…cảm thấy mình đang phải đối mặt với một điều gì đó rất đáng sợ..có khi nào ko phải là ma nữa..điểm đầu tiên mình nghỉ tới lại là phòng tắm..sao giờ mình gét phòng tắm tới như vậy..nó cứ khiến tim mình như nhảy ra ngoài mỗi khi ngỉ về nó..bỏ mặc thằng t đang nằm co ro mình tiến về phía phòng tắm..may quá ko thấy gì cả. mình thở phào 1 cái rồi hít lại một hơi lấy tinh thần chuẩn bị tiến lên gác…ánh đèn từ nhà dưới rọi lên trên gác cũng sáng được nữa căn phòng..còn một nữa thì hoàn toàn tối om..ngỉ tới đây mình tiếc là quên mang theo chiếc điện thoại xuống mất rồi..nó đang ở trên gác mới khổ chứ..mình bước lên cầu thang..vừa bước vừa lắng nghe động tĩnh..bỗng mình khựng lại chưa kịp bước bậc thang thứ 2 vì khi mình nhìn lên thì thấy thằng h đang đứng trên gác nhìn xuống..trên môi nở một nụ cưới quái dị..nhếch môi thì đúng hơn..mình sợ ko thể bước thêm bước nữa cứ đứng nhìn nó…bỗng nó quay đầu đi vào phía bên trong..phía đó là chổ cái tủ mà bữa nó chui vào.trong đó là góc khuất ánh đèn không thể soi tới được…mình có nên quay đầu lại bỏ
mặt nó hay ko.vì lở đâu trong bóng tối nó cầm dao ra đâm mình thì sao chứ…và đây là lần đầu tiên mình lùi bước..mình bước xuống ngồi cạnh thằng t..nó vẫn chưa tỉnh..mình tính đợi cho nó tỉnh rồi 2 thằng lên luôn có gì còn ứng cứu cho nhau…mình cứ ngồi như vậy ko biết bao lâu.. trời càng ngày càng lạnh..giờ ngỉ lại cái cảm giác ngồi một mình bên cạnh một đứa đã mất khả năng tự vệ..trong căn nhà nhỏ đang đối mặt với một thứ gì đó không biết là gì..hix.khó diển tả lắm…đang ngồi co ro vì lạnh thì trên gác nge có tiếng bụp bụp..giống như một vật gì đó đang đóng vào tường vậy…mình ko muốn nghe những âm thành này lúc nào,đặc biệt là trong hoàn cảnh này…mình cố gắng bịt tai lại nhưng không thể không nghe thấy chúng…mình cần có một động lực nào đó giống như tin vào chúa chẳng