
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:15 17/12/2015
Lượt xem: 134824
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/824 lượt.
này, nhưng ông lại rất cảm kích sự tốt bụng của anh. Ông gật đầu nói:
“Cám ơn cậu!”
Trí đi rồi, ông đóng cửa trở vào nhà. Vợ ông vẫn trong phòng con gái, nhưng không hiểu hai mẹ con nói chuyện gì mà chỉ toàn nghe tiếng khóc. Ông Toàn thở dài, toan bước về phòng mình để mặc hai mẹ con tâm sự, nhưng nghĩ đến vợ cả buổi tối đã khóc đến sưng cả mặt mũi, giờ lại không chịu ngủ sẽ lại tái phát căn bệnh rối loạn tiền đình lại lo. Ông đến trước phòng Hạ, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ mấy tiếng:
“Bà ơi, về phòng cho con nó ngủ, mai còn đi học.”
Không có ai trả lời, vẫn chỉ vang lên những tiếng thút thít nho nhỏ. Ông lắc đầu, hai mẹ con nhà này thật là…Hay mình cũng vào khuyên nhủ con nó vài câu? Xưa nay ông ít nói nên hai ba con cũng không nói chuyện được gì. Nghĩ vậy, ông liền đẩy cửa đi vào. Đập vào mắt ông, một cảnh tượng dị hợm đến nhợn người: Vợ ông nằm sõng xoài bất tỉnh trên nền nhà, mà ngay bên cạnh là con gái ông, nó đang ngồi chồm hỗm sát bên bà Hiền, hai tay chụp lấy tóc bà bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Hai mắt nó trợn trắng, đảo ngược xuôi không ngừng nghỉ, nước miếng theo khóe miệng nhễ nhại rớt đầy nền nhà. Con gái ông đang cười, một nụ cười ngoác tận mang tai, nhưng từ trong cổ họng lại phát ra tiếng khóc nức nở. Ông rùng mình vì cảnh tượng quái đản trước mặt. Chợt nhớ đến Trí, ông vội vàng đóng sập cửa lại rồi lao vào màn đêm…
Trí vừa đến trước sân nhà mình thì nghe tiếng ai đó gọi thất thanh, anh quay lại. Từ trong bóng đêm đen đặc, ông Toàn hớt hơ hớt hải nhào đến túm lấy vai anh, miệng phát ra từng chữ đứt quãng:
“Con Hạ…..con Hạ… vợ tôi….”
Không đợi ông Toàn nói hết, Trí liền quay người chạy về phía nhà ông. Ông Toàn cũng lật đật chạy theo phía sau.
Vừa vào nhà, anh đi thẳng về phòng Hạ, đẩy mạnh cửa ra. Bên trong, Hạ vẫn đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, ngồi chồm hổm nhai tóc bà Hiền với vẻ mặt dị thường. Trí ngồi xếp bằng đối diện cô, mười ngón tay đan chéo nhau tạo thành Ấn Kim Cang, rồi đưa ấn đặt trước trán Hạ, miệng đọc to:
“Om Ram
Om Shrim
Om Mani Pedme Hum
Om Cale Cule Cunde Svaha
Om Bhrum”
Cơ mặt Hạ bắt đầu vặn vẹo. Đôi mắt trắng dã đảo mạnh hơn, khóe miệng giựt giựt. Trí bình tĩnh tiếp tục lặp lại những câu vừa rồi:
“Om Ram
Om Shrim
Om Mani Pedme Hum
Om Cale Cule Cunde Svaha
Om Bhrum”
Cặp mắt của cô đảo liên hồi với tốc độ cực nhanh, rồi đột nhiên nhìn thẳng vào anh. Tiếng khóc từ trong cổ họng Hạ phát ra to hơn, nhưng miệng cô cũng lại càng bạnh ra rộng hơn. Sự trái ngược gớm ghiếc làm cho người ta phải sợ đến bay mất hồn vía.
Hai bàn tay tạo thành Ấn Kim Cang của Trí nhấn mạnh vào trán Hạ, anh lặp lại:
“Om Ram
Om Shrim
Om Mani Pedme Hum
Om Cale Cule Cunde Svaha
Om Bhrum”
Mắt cô từ từ nhắm lại, cả người đổ gục xuống. Trí quay đầu ra hiệu cho ông Toàn mọi việc đã xong. Ông thở phào, bước vào phòng mà vẫn run lập cập. Hai người nâng bà Hiền và Hạ đặt lên giường, hai mẹ con vẫn bất tỉnh nhân sự. Anh bắt mạch lần lượt cho từng người rồi nói:
“Để hai người ngủ một chút, có lẽ từ giờ đến sáng sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa đâu.”
Nói rồi anh rút từ túi áo khoác ra một xâu tiền cổ được xâu lại bằng sợi chỉ đỏ, đặt giữa 2 gối. Ông Toàn trán đã đẫm mồ hôi, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra mà lòng ông quặng lại. Chẳng lẽ… thật sự trên đời này tồn tại cõi Âm?
Còn nữa
Chương IV: XÂU TIỀN CỔ
Đã gần 1h sáng. Trí mệt mỏi đẩy cửa bước vào nhà. Hoàn toàn im ắng, có lẽ mọi người đều đã đi ngủ. Theo thói quen, anh đưa tay lục túi tìm xâu tiền cổ nhưng ngay lập tức nhớ ra đã dùng để trấn quỷ cho con gái ông Toàn. Trí khẽ thở dài, đi thẳng về hướng phòng ông Năm…..
————————————
Tôi mệt mỏi mở mắt trong cái lạnh tê tái đang dần nhấm nháp từng tấc trên da thịt mình. Đã hơn 5 giờ sáng. Đầu tôi quay cuồng nhức nhối. Tôi cựa mình ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, bàn tay chạm phải một vật gì đó lạnh lẽo ngay cạnh gối. Tôi cầm lên nhìn, thì ra là một xâu tiền cổ, không biết sao nó lại ở trên giường… tôi tiện tay nhét vào túi quần. Chợt cảm thấy cổ họng nhờn nhợn, như bị vướng cái gì đó. Tôi cúi đầu ho mạnh vài cái nhưng vẫn không hết, tôi tiếp tục ho mạnh hơn, vừa ho vừa khạc, liên tục và mạnh đến độ khoang mũi tôi bắt đầu cảm thấy vị tanh, nước mắt vô thức tràn ra. Khoan đã, tôi cảm nhận được có cái gì đó đang trôi ra từ cổ họng mình nên vội vàng dùng tay kéo ra. Hai tay tôi cứ kéo, cứ kéo, vật kia từng chút một trồi ra khỏi miệng, và rồi không để ý đến khuôn mặt mình đã ướt đẫm, cổ họng bỏng rát như bị xé rách, tôi cuống cuồng nâng tay lên xem. Má ơi! Tôi như muốn khóc thét lên khi nhìn thấy trong lòng bàn tay mình, lại là một mớ tóc rối nùi!
Tôi lật đật hất mớ tóc xuống đất, chạy xuống bếp tìm nước uống cho trôi đi cái cảm giác l