Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

5 Năm Bị Đánh Cắp

5 Năm Bị Đánh Cắp

Tác giả: Lưu Uyển Hội

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134833

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/833 lượt.

đến khiến đôi môi cô run rẩy.
Nếu chị gái có mặt ở đây thì chắc tai nạn cũng phải nghiêm trọng lắm? Tạ Vũ không xảy ra chuyện gì chứ?
Hà Man mở to mắt, nhưng cố gắng thế nào, cô cũng chỉ có thể gục vào lòng Hà Kỳ khóc như mưa.
“Khi xảy ra chuyện cô ở cùng chồng chứ?”
Bác sĩ nhẹ nhàng đưa ra câu hỏi, một tiếng “ầm” nổ trong đầu cô.
Sao? Lẽ nào Tạ Vũ mất tích?
Cô giãy giụa khỏi tay Hà Kỳ, yếu ớt kéo tay bác sĩ. “Đúng thế! Chúng tôi lái xe môtô đi dạo đêm bên bờ biển, bất cẩn đâm vào một cái cây... Anh ấy đâu? Mọi người không thấy anh ấy sao? Không phải chứ! Chúng tôi chỉ đâm vào một cái cây thôi mà!”
Hà Man khóc mãi, bỗng nghe trong đầu như có sợi dây “bựt” một tiếng đứt đoạn, bóng tối một lần nữa lại bao trùm lên cô.
4.
Trong cơn mơ hồ, Hà Man cảm thấy mình được đẩy vào một cái máy rất lớn, hình như bác sĩ đang làm các xét nghiệm khác cho cô. Cô vẫn muốn hỏi tình hình của Tạ Vũ, nhưng mí mắt nặng trĩu, chỉ có thể khẽ he hé một chút rồi lại sập xuống chìm vào bóng tối.
Bóng tối, giống màu của biển đêm hôm đó, nhưng không còn ánh trăng nữa.
Khi tỉnh lại lần thứ hai, Hà Man phát hiện chỉ có chị gái ở bên cạnh. Cảm giác có lẽ chuyện lớn đã xảy ra, nên cô tự nhủ mình không được phép ngất đi lần nữa, phải trấn tĩnh, sau đó hít một hơi thật sâu, khẽ lay lay chị gái đang ngủ bên cạnh.
“Em tỉnh rồi à?” Hà Kỳ vô cùng mừng rỡ, định bấm chuông, nhưng Hà Man chặn lại. Cô đưa ánh mắt khẩn cầu khiến Hà Kỳ luống cuống.
“Hà Man, em đừng sốt ruột, nghe chị nói đây…”
“Chị phải nói cho em biết, Tạ Vũ giờ thế nào!” Hà Man cảm giác mắt mình lại mờ cay đi bởi những giọt lệ nóng.
“Trước đây chị đã muốn hỏi em, ý em nói... là vụ tai nạn trong chuyến đi nghỉ tuần trăng mật hả?
Giọng của Hà Kỷ là lạ, dường như đang nhắc đến một chuyện xảy ra từ rất lâu. Nhưng Hà Man cũng không còn sức lực để vặn hỏi lý do vì sao chị ấy lại hỏi như vậy, chỉ gắng sức gật đầu, rồi đột nhiên trời đất lại tối sẩm, chao đảo.
“Em... em không cho rằng tai nạn xe máy của mình là...”
“Chị đừng ngập ngừng như thế nữa, mau nói đi!”
Hà Kỳ hít một hơi thật sâu, khiến Hà Man cảm thấy dường như tim mình cũng bị hút vào theo.
“Nếu em nói đến vụ tai nạn xe máy hồi đi nghỉ tuần trăng mật, thì Tạ Vũ không sao.”
Khuôn mặt Hà Man dần giãn ra, nụ cười tươi rói giống một bông hoa trong kỳ nở rộ nhất.
“Nhưng...” Hà Kỳ nhìn Hà Man chăm chú. “Điều khiến chị ngạc nhiên, đó là rốt cuộc em bị làm sao vậy?”
“Bị làm sao cơ? Chẳng phải giờ em đã tỉnh rồi sao?”
“Ý của chị là...” Hà Kỳ vô cùng bối rối, ngập ngừng mãi hồi lâu. “Em... em cùng cậu ấy... nửa năm trước đã ly hôn rồi mà! Em không hề nhớ chút nào sao?”
Nụ cười đang tươi rói chợt ngưng đọng nơi khóe miệng Hà Man. “Ly hôn?”
Cô quá kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi bật ra tiếng cười.
Người bị tai nạn là mình, sao đầu óc chị gái mình lại có vấn đề thế này?
Hà Man cười đính chính lại. “Chị... chị không sao chứ? Nửa năm trước em và Tạ Vũ còn chưa kết hôn kia mà, sao có chuyện ly hôn được chứ? Chúng em vừa đi hưởng tuần trăng mật mà, đúng không?”
Dứt lời, theo thói quen Hà Man dùng ngón tay phải xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bàn tay trái, nhưng thấy trống không.
Cô ngơ ngác nhìn xuống tay mình.
Ngón tay trống trơn, bàn tay sạch sẽ, giống như có kẻ đã lén rút trộm nó ra vào ban đêm, còn thừa hơi rảnh rỗi cạo sạch màu móng tay mà cô mới sơn dành riêng cho tuần trăng mật của mình.
5.
Hà Man ngồi trong phòng trị liệu của bệnh viện, nét mặt không chút biểu cảm. Hà Kỳ cầm tay cô, chăm chú nhìn lên hộp đèn đang phát sáng trên tường, trên đó có treo mấy tấm phim X quang chụp não của Hà Man. Nhưng hồn của chủ nhân những tấm phim đó lại đang phiêu diêu tận nơi nào, người ngoài không biết nhìn vào lại tưởng chính Hà Kỳ mới là người đang bị bệnh.
Trong thời gian cô ngồi thẫn thờ đó, bác sĩ vừa chỉ những tấm phim chụp vừa thuyết minh. Dưới thứ ánh sáng nhức mắt đó, một loạt những thuật ngữ chuyên ngành bủa vây lấy Hà Man, cảnh tượng này quá yên tĩnh, quá sắc nét, không có chút gì giống một giấc mơ cả.
Cô đã hy vọng biết bao - hy vọng đây chỉ là một giấc mơ.
“Mấy hôm nay, chúng tôi đã làm một số kiểm tra phần não bộ cho cô Hà Man. Kết quả chụp cắt lớp của cô ấy đều hoàn toàn bình thường, tạm thời chưa phát hiện ra những dấu hiệu bất thường trong đại não. Nhưng do kết cấu của não bộ con người vô cùng phức tạp, thêm vào đó cô Hà Man đã từng bị hôn mê mất một tháng do tổn thương vùng đầu khi gặp tai nạn xe máy, nên trước mắt chúng tôi chỉ có thể phỏng đoán, cô ấy tạm thời bị mất trí nhớ do chấn thương sọ não...”
“Mất trí nhớ? Sao tôi có thể bị mất trí nhớ được chứ, thật ngớ ngẩn...” Hà Man bật cười. “Tôi vẫn còn nhớ đây là chị gái tôi mà! Tôi cũng còn nhớ... nhớ rất nhiều chuyên khác nữa! Sao có thể nói là mất trí được chứ?”
Ánh mắt hai người đối diện cô có chút thương xót và bất lực, nhưng vẫn gợn lên sự phủ định kiên quyết.
Trước khi đến phòng chẩn trị, Hà Man nằm trên giường, bỗng một tia sáng vụt lóe lên. Cô hoài nghi tất c


Lamborghini Huracán LP 610-4 t