
Tác giả: Cổ Linh
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341027
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1027 lượt.
ử “Ta đây liền đi đến Đường Môn tìm giải dược!!”
“Bọn họ sẽ cho sao?”
“Sẽ không, nhưng Đường Môn thiếu cha một món nợ ân tình, bọn họ không thể không cho!”
“Vậy chàng mau đi đi!”
“Ta sẽ mang hết toàn lực chạy đi, nhanh nhất là bảy ngày, chậm nhất là mười ngày sẽ trở về, trong lúc này…” Ánh mắt cảnh cáo liền đảo qua thê tử, con gái, cháu của vợ, Mộ Dung Vấn Thiên thận trọng nói “Cửa hàng nên đóng cửa, không được mở cửa buôn bán, bảo vệ tốt cho Vũ Đoạn cùng chính mình!”
Mặt Đỗ Cầm Nương nghiêm túc
“Vâng!”
Rồi sau đó, Mộ Dung Vấn Thiên không hề lãng phí thời gian, phi thân rời đi, nháy mắt bóng dáng liền biến mất. Vì thế, Đỗ Cầm Nương cố gắng phấn chấn tinh thần, quay đầu bắt đầu ra lệnh “Khiếu Vân, đi viết bảng dán trước cửa hàng, nói chúng ta có việc ngừng kinh doanh một tháng.”
“Vâng, thưa bác!”
“Tuyết nhi cùng Khiếu Phong hai người đem những gì có thể ăn được từ cửa hàng mang hết vào nhà chúng ta, cho đến trước khi cha con trở về, chúng ta phải dựa vào đó mà sống!”
“Vâng, nương!”
Cuối cùng, Đỗ Cầm Nương hướng về phía Mặc Nghiễn Tâm đang ôm con “Mặc Nghiễn Tâm, con thì chuyên tâm chăm sóc đứa nhỏ…” Nói còn chưa xong, đứa nhỏ đã được đặt vào trong lòng bà, bà giật mình ngạc nhiên nhìn con trai bị con dâu kéo đi “À, được rồi, đứa nhỏ ta sẽ chăm sóc, Vũ Nhi liền giao cho con!”
Bà thở dài, nhìn xem đứa nhỏ trong lòng, đang an ổn ngọt ngào ngủ say, mà cha hắn lại…
Cứ tưởng rằng cực khổ đã qua đi, tìm ra được con đường mới, lại vô duyên vô cớ xảy ra tai hoạ, chẳng lẽ Mộ Dung Gia quả thực không thể thoát khỏi bất hạnh cứ dây dưa sao?
Để chăm sóc một người ngoại trừ tự mình hô hấp, cơm phải đưa đến trong miệng hắn hắn sẽ ăn, sẽ nuốt, ngay cả đại tiểu tiện cũng không thể làm, căn bản là không hề có năng lực của một nam nhân, chắc chắn là sẽ không dễ dàng rồi! Cho nên tất cả mọi người nghĩ đến Mặc Nghiễn Tâm phụ trách chăm sóc Mộ Dung Vũ Đoạn ở một thời điểm nào đó sẽ kêu cứu mạng. Nhưng không có, đã vài ngày trôi qua, Mặc Nghiễn Tâm đều không hề kêu gọi ai giúp đỡ mà Mộ Dung Vũ Đoạn vẫn luôn sạch sẽ, gọn gàng xuất hiện trước mặt mọi người, trên người chẳng những không hôi thối, mà còn tản mát ra mùi thơm ngát tắm rửa sạch sẽ, cảnh này khiến những người khác âm thầm buồn bực không thôi.
Trong lúc phải “Di chuyển” Mộ Dung Vũ Đoạn, Mặc Nghiễn Tâm tinh tế nhu nhược ít nhất phải biểu hiện một chút sự bất lực của nàng đi?
Nhưng mà không có chính là không có, nàng không hề nhờ ai giúp đỡ…
“Mặc Nghiễn Tâm, chăm sóc Vũ nhi có cần hỗ trợ gì không?” Trên bàn cơm, Đỗ Cầm Nương cầm chén cơm giả vờ như lơ đãng hỏi, đều được trả lời là…
Lắc đầu.
“Đại tẩu, nếu cần gì, nói một tiếng muội sẽ lập tức giúp nha!”
Nhìn đại tẩu chuyên tâm nhìn, kiên nhẫn một muỗng lại một muỗng đút cho đại ca ăn cháo, đều không nghĩ tới ở lúc hắn nuốt xuống, nàng cũng có thể thừa cơ ăn một hai cái. Mộ Dung Tuyết rất cảm động, cũng muốn hỗ trợ nhưng cũng đều được trả lời là:
Lắc đầu.
“Biểu tẩu, chúng ta rất rảnh rỗi, có vẻ giao một chút việc cho chúng ta là tốt rồi, biểu tẩu cũng có thể nghỉ ngơi một chút nha!” Bình thường luôn cãi nhau ầm ĩ Đỗ Khiếu Phong cùng Đỗ Khiếu Vân, ngay lúc này lại có vẻ trưởng thành, rất có trách nhiệm, hai huynh đệ âm thầm bất cứ lúc nào dù là nửa đêm một trong hai cũng đều cố gắng tỉnh táo, để bảo vệ biểu ca cùng các người phụ nữ trong nhà. Nhưng bọn họ đều được đồng dạng trả lời là: Lắc đầu.
Đỗ Cầm Nương, Mộ Dung Tuyết cùng hai huynh đệ Đỗ Khiếu Phong không khỏi quay mặt ngó nhau, bất đắc dĩ cười khổ, cuối cùng lại nhún vai.
Được rồi, dù sao chỉ cần chờ tới lúc Mộ Dung Vấn Thiên lấy được thuốc giải trở về, sẽ không sao.
Mộ Dung Vấn Thiên không mang thuốc giải trở về, lại dẫn theo về một người, Tả tuần đường của Đường môn Tiền Khôn.
“Quả nhiên không phải là Tang hồn đan!” Tiền Khôn bắt mạch của Mộ Dung Vũ Đoạn một lát rồi nói, một câu này của ông ta làm cho tâm người ta chợt trầm xuống.
“Không phải Tang Hồn Đan vậy là cái gì?” Mộ Dung Vấn Thiên hổn hển rống giận
“Mộ Dung huynh, xin đừng tức giận với ta được không? Đường môn lại càng muốn sớm trả lại hết cho ngươi món nợ ân tình của Mộ Dung gia hơn cả huynh mà, nhưng…” Tiền Khôn cười khổ “Lệnh lang rõ ràng là không phải trúng độc của Tang Hồn đan thôi!”
Mộ Dung Vấn Thiên hít thêm một hơi thật sâu, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại “Vậy là cái gì?” Không chút do dự nhìn, Tiền Khôn chuyển tới phía sau đầu của Mộ Dung Vũ Đoạn, đẩy tóc ra, cẩn thận tìm tòi trong chốc lát.
“Này, xem, chính là cái này!” Tiền Khôn chỉ vào cái ót của Mộ Dung Vũ Đoạn, có một cây kim châm cắm vào, nếu không phải là người có tâm cẩn thận tìm kiếm thì hoàn toàn là không có ai để ý tới.
“Sao? Đó là cái gì?” Mộ Dung Vấn Thiên đi qua, vươn tay muốn chạm vào…
“Đừng chạm vào nó!” Tiền Không vội vàng ngăn trở “Lệnh lang biến thành như vậy, là vì cây kim bạc này cắm vào trong đầu của hắn, nếu muốn cứng rắn rút cây kim bạc này ra, thì sẽ ảnh hưởng đến mạng sống của hắn!”
Nghe vậy, gương mặt ở bốn phía vây quanh hắn nhất