
Tác giả: Cổ Linh
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341030
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1030 lượt.
thời trở nên xanh mét.
Trừ bỏ Mặc Nghiễn Tâm, sắc mặt của nàng chẳng những không có chút thay đổi nào, cũng vẫn không có chút biểu tình nào, nhưng là nàng đột nhiên nháy mắt bóng dáng liền biến mất, chẳng qua là không có ai để ý tới.
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi nói là Vũ Nhi nó…” Đỗ Cầm Nương hoảng sợ nói cũng không xong
“Là muốn giữ mạng sống của hắn, sẽ không thể rút kim bạc ra, nhưng nếu không lấy kim bạc ra, hắn sẽ như vậy cả đời, các người…”Tiền Khôn thở dài “Nên suy nghĩ cẩn thận một chút đi!”
Không phải là ngây ngốc vô hồn cả đời thì là chết, bọn họ chỉ có thể chọn cái thứ nhất.
Đỗ Cầm Nương hít một hơi lạnh, cùng Mộ Dung Tuyết ngây dại ra, huynh đệ Đỗ Khiếu Phong cũng choáng váng, Mộ Dung Vấn Thiên giật mình đứng yên hơn nữa ngày sau mới phun ra tiếng hít thở như tiếng rên rỉ “Trời ạ!”
“Ta thực xin lỗi, nhưng mà…” Tiền Khôn áy náy vỗ vai hắn “Ta thực sự bất lực!”
“Nhưng…” Mộ Dung Vấn Thiên dãy dụa “Thật sự không có biện pháp ư?”
“Nói thực ra, hai năm nay xuất hiện rất nhiều người cùng bị giống như hắn vậy, mới đầu đều tìm tới Đường Môn xin giải dược, trãi qua sự kiểm tra của chúng ta, mới phát hiện vấn đề nằm ở chỗ nào…” Tiền Khôn dùng cằm chỉ cái ót của Mộ Dung Vũ Đoạn “Chúng ta cũng thử lấy ra kim bạc vài lần, nhưng mà…”
Hắn lắc đầu “Sau khi lấy kim bạc ra, không có một người nào, không có bất cứ người nào có thể sống quá nửa nén nhang, cho nên…”Hắn còn chưa nói hết, cũng không cần nói xong, mọi người đều hiểu ra được ý của hắn.
Không phải sống thì là chết! Nhưng sống như thế này, cùng chết có gì khác nhau?
Mộ Dung Vấn Thiên suy sụp tuyệt vọng không nói gì, mẹ con Đỗ Cầm Nương thất thanh khóc rống lên, huynh đệ Đỗ Khiếu Phong cả hai cùng cúi đầu nghẹn ngào không thôi.
“Đã như vậy, ta về đây!” Tiền Khôn nhẹ nhàng nói.
Không có người nào để ý đến hắn, hắn âm thầm lặng lẽ tự mình rời đi.
“Tại sao?” Mộ Dung Vấn Thiên thì thào tự hỏi “Suốt đời này Vũ Đoạn chưa bao giờ làm những việc thương thiên hại lý, chính là một đứa con tốt luôn cần cù lao động, hiếu thuận với cha mẹ, yêu thương anh em, ta thực sự tự hào vì nó! Tại sao? Tại sao Ông trời lại đối xử với nó như vậy?” Không có ai trả lời ông, chính ông cũng không nghĩ ra được câu trả lời. Hơn một canh giờ sau, Mặc Nghiễn Tâm lại xuất hiện, bọn họ vẫn như cũ đắm chìm trong bi thương cùng tuyệt vọng trong lòng, vẫn không ai phát hiện nàng đã từng rời đi rồi trở lại.
Sau đó, nàng làm như không có việc gì nắm tay Mộ Dung Vũ Đoạn bước đến đằng trước, nên ăn cơm rồi
Ngoài phòng, tiếng ếch nhái nhẹ nhàng hoà âm, cánh rừng ở dưới ánh trăng, lúc sáng lúc tối đom đóm nhảy múa, suối nước lặng lẽ chảy xuôi qua tảng đá, gió nhẹ thổi qua chơi đùa cùng rừng trúc, đêm vẫn như cũ lặng lẽ trôi qua.
Trong phòng, Mặc Nghiễn Tâm nắm tay Mộ Dung Vũ Đoạn không có thần trí đi vào sau bàn sách, nhẹ nhàng ấn hắn ngồi xuống, lại giúp hắn mở ra cuốn sách hắn thường xem. Sau đó, như lệ thường nàng cầm đồ may đến phía trước cửa sổ ngồi xuống, lẳng lặng may vá.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng…
Hắn không nhìn lại nàng
Bọn họ không có bốn mắt nhìn nhau.
Thật lâu, thật lâu sau… bọn họ thuỷ chung vẫn cứ duy trì tư thế như vậy. Ánh mắt của hắn không hề nhìn thẳng phía trước, mà nàng vẫn nhìn hắn như vậy … Cho đến lúc trống canh một vang lên, nàng mới từ từ thu hồi tầm mắt, để đồ may vá sang một bên, đứng dậy đưa chồng đến trước giường, mềm mại nhẹ nhàng cởi áo khoác cho hắn, giúp hắn nằm lên giường, cho hắn nhắm mắt lại, lại cởi áo của chính mình, lên giường nằm xuống, giống như lúc trước, đưa lưng về phía hắn ngủ.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên nàng lại ngồi dậy, quay đầu nhìn chồng đã ngủ say…
Cánh tay hắn không có vòng ôm qua eo nàng.
Hắn cũng không có kéo nàng về phía hắn.
Thật lâu, thật lâu sau…
Nàng lại nằm trở xuống, như trước vẫn đưa lưng về phía hắn, sau đó, nàng từ từ lui lui lui dần về phía sau. Cho đến khi lưng của nàng kề sát trước ngực hắn, lại đem cánh tay hắn vòng ôm qua eo mình, rồi sau đó, nhắm mắt, nàng cũng ngủ thiếp đi.
Sáng mai, ai sẽ giúp nàng chải đầu vấn tóc đây???
“Nương, đại tẩu đã lâu không có chải đầu!”
“… Nàng có gội đầu!”
“Nhưng không có chải đầu” Đỗ Cầm Nương không hề hé răng, bà có năng lực nói cái gì đây?
Từ lúc Tiền Khôn tuyên bố con trai bà đời này chỉ có thể làm một phế nhân không có thần trí, thì sang ngày hôm sau, con dâu đáng thương của bà liền không hề chải đầu, chỉ tuỳ tiện dùng một sợi dây cột chặt một đầu tóc dài hỗn độn, tất cả mọi người nhìn thấy trong mắt cũng đều làm bộ như không có để ý tới.
Bọn họ có thể nói gì chứ?
“A, Mặc Nghiễn Tâm, con cũng đến đây! Vừa đúng lúc giúp ta nếm thử có phải không cho nhiều lá hồi quá?”
Cả Mặc Nghiễn Tâm cũng mang theo Mộ Dung Vũ Đoạn tới đây, tuy rằng Mộ Dung Vũ Đoạn vẻ mặt trống rỗng, không hề có phản ứng ngồi ở chỗ kia, nhưng hắn vẫn còn ở đây với bọn họ, đó mới là điều quan trọng nhất.
“Thiệu nhi th