Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Tiên Chanh

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341104

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1104 lượt.

ưng không chống nổi sự kiên quyết của Bộ Hoài Vũ. Không biết anh nghe đâu bảo rằng ba tháng đầu mang thai là thời kỳ bất ổn nhất, phải cẩn thận gấp đôi, thế là đích thân dẫn Viên Hỷ đến công ty làm báo cáo xin nghỉ. Viên Hỷ đành cười bất lực, có con rồi mới thấy Bộ Hoài Vũ lại gia trưởng đến thế. Anh tuy ngoài mặt tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ, nhưng thực chất vẫn chỉ là một người đàn ông bình thường căng thẳng vì lần đầu được làm cha mà thôi.
Lúc có thai hơn ba tháng, Viên Hỷ cuối cùng đã được giải thoát khỏi lệnh cấm vận. Bì Hối đến đón cô đi dạo, ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ, nói với vẻ chua xót: “Viên Hỷ ơi Viên Hỷ à, sao cậu tốt số thế? Cậu nhìn Bộ Hoài Vũ lo cho cậu kìa, mang thai thôi mà, tớ thấy anh ấy chỉ muốn ngậm cậu vào miệng để tiện chăm sóc thôi.”
Viên Hỷ cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy không giấu được niềm hạnh phúc. Cô liếc nhìn Bì Hối, khẽ nói: “Chẳng lẽ Tiêu Mặc Đình không thế à? Lúc nào cũng nhất nhất nghe theo cậu còn gì.”
Anh vẫn không nói gì, rồi đột ngột bế bổng Viên Hỷ, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, sải bước đi ra ngoài. Viên Hỷ vội túm lấy áo khoác của anh, kêu lên: “Hoài Vũ! Hoài Vũ!”
Anh cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nói bằng giọng xúc động gần như run rẩy: “Không sao, con chúng ta không sao cả!”
Viên Hỷ đờ người, nhìn anh với vẻ không dám tin, anh lại cười sung sướng: “Thanh Trác không phải bị bệnh đó, anh đã đưa anh ấy đi xét nghiệm rồi, kết quả vừa có, không phải!”
Viên Hỷ không phản ứng được gì, chỉ biết túm chặt lấy áo anh, ngón tay dần trắng bệch cả. Không sao, không sao thật rồi, cô có thể sinh ra một đứa con khỏe mạnh, Thượng đế đã cho cô một kỳ tích thật rồi. Hồi lâu sau, cô mới hoàn hồn lại, ôm choàng lấy cổ Bộ Hoài Vũ khóc thất thanh.
Tảng đá đè nặng lên tim cô khiến cô không thở nổi, cuối cùng đã rơi xuống, tuy cô luôn mỉm cười nhưng nào ai biết được áp lực cô phải gánh chịu nặng đến nhường nào? Sự thấp thỏm lo sợ khiến cô gần như suy sụp, nỗi lo lắng thít chặt trái tim, cuối cùng đã không còn nữa, không sao, con của cô không sao.
Bộ Hoài Vũ ôm chặt lấy Viên Hỷ, cố đè nén nỗi xúc động để dịu dàng dỗ dành cô: “Đừng khóc, không tốt cho con đâu, phải vui mới đúng.”
Câu nói ấy có tác dụng hơn bất kỳ câu nào khác, Viên Hỷ lập tức nín khóc, ngước lên nhìn anh và cười ngốc nghếch. Bộ Hoài Vũ thấy cô vừa khóc lại vừa cười thì không nhịn được cười, nhưng khóe mắt anh cũng đã đỏ hoe. Thực ra, cô không biết rằng anh vẫn luôn dằn vặt thấp thỏm, đến nỗi không chịu được nữa mới lén đưa Thanh Trác đi xét nghiệm, sau đó lại thấp thỏm đợi kết quả. Trước mặt cô, anh không thể tỏ ra sốt ruột, anh chỉ có thể cười bình thản, vì chỉ có thế mới cho cô sức mạnh, cho cô dũng khí, giữ vững cô bước tiếp.
Bì Hối và mọi người đều đờ ra đó, đến khi Bộ Hoài Vũ bế Viên Hỷ đến cửa rồi mới phản ứng ra, thấy mọi người đang tròn mắt nhìn mình thì mặt cô nóng bừng bừng, vội vàng xách túi cho Viên Hỷ rồi đuổi theo, mới đi được mấy bước đã bị phục vụ ngăn lại, người ta nhắc nhở rất khách sáo: “Chị ơi, xin chị thanh toán tiền rồi hẵng đi.”
Mặt Bì Hối thoắt chốc lại đỏ bừng bừng, vội cúi xuống móc tiền ra trả, mồm vẫn tức tối mắng: “Con ranh! Lại bắt mình trả tiền! Có chồng giàu thế mà vẫn không bỏ được thói ki bo!”
Ngoài kia, Bộ Hoài Vũ đã bế Viên Hỷ ngồi vào xe rồi lái vút đi, hai người đều sung sướng điên cuồng, trong mắt chỉ còn có nhau, chẳng ai nhớ đến Bì Hối cả. Haizzz, thực ra, cũng chả trách Bì Hối đã mắng cô được.
Cuộc sống, sau bao năm sống trong bóng tối, cuối cùng đã mở ra một lối đi mới cho Viên Hỷ, để ánh nắng rực rỡ chiếu vào, soi sáng cuộc đời cô.
Viên Hỷ không biết bà Hà đưa cô bản báo cáo đó là do nhầm lẫn hay có người tạo ra, vì tất cả đã không còn quan trọng nữa. Sau khi mang thai, tính cách cô dường như dịu dàng hơn nhiều, cũng đã tha thứ cho rất nhiều người, ngay cả khoảng cách giữa mẹ con cô cũng dần dần tan biến. Cô nghĩ cuộc đời cô vốn đã nên như thế chăng, sự xuất hiện của Hà Thích chỉ khiến cuộc đời cô xuất hiện một ngã rẽ, sau đó lại nhờ bàn tay người khác chỉ dẫn đi đúng đường trở lại, thế là vẫn trở về quỹ đạo cũ.
Tiếc là, cuộc sống luôn luôn phức tạp hơn con người nghĩ. Nhiều khi, chính vào lúc con người đã ngỡ mình nắm bắt được cuộc đời mình, thì nó lại đột ngột rẽ sang một ngã mới.
Bộ Hoài Vũ đưa Viên Hỷ đi khám thai, nghe bác sĩ nói người mẹ và đứa trẻ đều rất khỏe mạnh thì cả hai đều cảm thấy rất đỗi ngọt ngào. Bộ Hoài Vũ đưa cô về nhà, mở cửa xe rồi cẩn thận dìu cô xuống, xong lại định đưa cô lên lầu, Viên Hỷ cười bất lực, nói: “Em có tiểu thư thế đâu, anh đi làm nhanh đi, kiếm thêm tiền mua bột mua sữa cho con.”
Bộ Hoài Vũ cười ấm áp, hỏi: “Thật không cần anh đưa lên à?”
Viên Hỷ cười đẩy anh về phía xe: “Đi nhanh lên, đừng hỏi nhiều, một mình mẹ em càm ràm đã đủ lắm rồi.”
Bộ Hoài Vũ cười rồi mới lưu luyến lái xe đi. Viên Hỷ nhìn theo chiếc xe đi xa rồi mới quay người lên lầu, vào trong nhà mới thấy có vẻ kỳ quặc, trước kia mẹ cô luôn đón ở cửa, hôm nay sao thế? Cô thay dép r