
Tác giả: Định Tuệ
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1342057
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2057 lượt.
ng đợi điện thoại của anh. Sao muộn thế này mới gọi?”
Kính Thành chợt ngẩn ra. Anh muốn đợi cô ăn tối xong nên cố nhịn cả buổi trời mới gọi. Ấy vậy mà cô lại không chịu ăn cơm, chỉ đợi điện thoại của anh.
Kính Thành thở dài, nói: “Em thật là ngốc. Đi nấu gì ăn trước đi, một tiếng nữa anh gọi lại cho em.”
Hinh Dĩnh cười to: “Không cần đâu, em không đói. Em đợi lâu quá trời, anh nói chuyện với em trước đã.”
Nghe giọng nói vội vã của cô, Kính Thành không khỏi bật cười, hỏi: “Nói gì?”
Hinh Dĩnh đáp: “Nói là anh nhớ em.”
Kính Thành nói: “Anh nhớ em.” Rất nhớ, rất nhớ.
Hinh Dĩnh lập tức đáp lại: “Emm cũng rất nhớ anh.”
Hai người đều nở một nụ cười rất tươi, rồi không hẹn mà cùng ứa nước mắt.
Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc chính là khi ta nhớ một người, người ấy cũng đang nhớ đến ta.
Hai người họ, một người hai lăm, một người hai tám tuổi.
Theo lý mà nói thì không còn trẻ nữa, nhưng lại đơn thuần như tờ giấy trắng. Họ hoàn toàn tin tưởng đối phương, cho nên có thể tự do biểu lộ tình cảm trước mặt đối phương, có khi giống như trẻ con vậy.
Kính Thành hỏi Hinh Dĩnh: “Hôm nay em đã làm những gì?”
Hinh Dĩnh kể cho anh nghe những thí nghiệm mà cô làm hôm nay, những số liệu có được và tình hình sửa báo cáo.
Kính Thành cho cô một vài đề nghị, Hinh Dĩnh liên tục gật đầu nhưng nhớ tới việc anh ở đầu bên kia không nhìn thấy được nên bèn nói: “Ok, em biết rồi. Vừa rồi em không ngừng gật đầu, đáng tiếc là anh không thấy.”
Kính Thành cười nói: “Anh thấy được mà.”
Hinh Dĩnh lấy làm lạ, hỏi: “Sao anh lại thấy được?”
Kính Thành trả lời: “Anh nhìn em gật đầu từ nhỏ tới lớn, em nói thử xem?”
Hinh Dĩnh nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Từ nhỏ, mỗi khi anh nói gì là cô lại gật đầu lia lịa. Anh đã thấy vô số lần nên đương nhiên không cần tưởng tượng thì trước mắt cùng có thể hiện ra bộ dạng đang gật đầu của cô.
Hinh Dĩnh bật cười ha hả.
Kính Thành cũng cười.
Hinh Dĩnh hỏi: “Hôm nay anh đã làm những gì?”
Kính Thành kể cho cô nghe.
Họ chỉ cần kể cho nhau nghe chuyện công việc trong ngày thì lòng đã cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn rồi.
Hinh Dĩnh hỏi Kính Thành: “Chân anh thế nào rồi? Hôm nay có chống nạng không?”
Kính Thành trả lời: “Có, nhưng đỡ hơn hôm qua khá nhiều rồi.”
Hinh Dĩnh bảo: “Anh chống thêm vài ngày nữa đi, đừng có cố.”
Kính Thành đáp: “Được.”
Hinh Dĩnh nói: “Em mong sao bây giờ mình đang ở đó để mát xa cho anh.”
Kính Thành nhắm mắt lại, mím môi. Anh cũng mong cô đang ở đây, không chỉ vì mát xa, chỉ muốn cô ở đây, hai người bên nhau. Anh sợ Dĩnh Tử nghe sẽ buồn nên cố nhịn không nói. Không ngờ cô đã nói trước, nhưng anh không muốn nói tiếp vấn đề này.
Kính Thành hắng giọng, nói: “Đừng lo, lát nữa anh sẽ tự mát xa.”
Hinh Dĩnh nói: “Em biết anh vẫn luôn tự mát xa, nhưng em muốn giúp anh mà. Em muốn sớm ngày dọn qua đó.”
Kính Thành lập tức nói: “Dĩnh Tử, bên em không còn sớm nữa rồi, em vẫn chưa ăn cơm tối. Đi nấu gì ăn trước đi, mai chúng ta nói tiếp.”
Hinh Dĩnh sớm đã đói bụng, cũng biết từ chức, chuyển nhà không phải là vấn đề có thể nói trong vài phút nên đồng ý. “Được.”
Trước khi ngắt máy, Kính Thành báo với Hinh Dĩnh thời gian mình sẽ gọi điện thoại vào ngày mai, căn dặn cô phải ăn cơm trước.”
Hinh Dĩnh lại gật đầu lia lịa, miệng thì dạ dạ.
***
Tối thứ sáu, Kính Thành gọi điện thoại cho Hinh Dĩnh.
“Hi.”
“Hi.”
Giọng của hai người đều mang theo tiếng cười.
Kính Thành hỏi: “Em ăn cơm tối chưa?”
Hinh Dĩnh trả lời: “Ăn rồi.”
“Ăn gì?”
“Em tự nấu, không ngon lắm.”
Kính Thành không nhịn được phải bật cười.
Hinh Dĩnh nói tiếp. “Em muốn ăn cơm anh nấu, rất ngon.”
Kính Thành thôi không cười nữa.
Đối với anh, xa cách Dĩnh Tử, mỗi ngày là dằn vặt, chẳng qua là không nói ra mà thôi.
Anh nói: “Sắp rồi, mỗi ngày anh sẽ nấu cho em ăn.”
Hinh Dĩnh nói: “Em không muốn đợi.”
Kính Thành an ủi: “Anh cũng không muốn.” Anh đã quyết định sẽ từ chức ở Stanford nhưng lại không biết nên thuyết phục cô thế nào để anh chuyển chứ không phải cô. Nhưng dù thế nào thì anh cũng phải ở tới cuối tháng sau, đến hết học kỳ.
Hinh Dĩnh bỗng nhớ ra điều gì, gọi anh: “Thành Thành.”
Anh hỏi: “Chuyện gì?”
Cô đáp: “Hôm nay em nhận được một tấm thiệp của Thế Văn.”
Tim Kính Thành lập tức hồi hộp. Anh không lo là Thế VĂn có thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa họ, nhưng anh biết Hinh Dĩnh vẫn luôn canh cánh chuyện với Thế Văn, luôn cảm thấy áy náy.
Kính Thành hỏi: “Anh ta nói gì?”
Hinh Dĩnh bảo: “Trên tấm thiệp chỉ có hai chữ chúc phúc.” Giọng cô hơi nghẹn ngào.
Trên thực tế, khi vừa mở thiệp ra nhìn thấy hai chữ ấy, nước mắt của cô lập tức trào ra.
Kính Thành lập tức nhẹ lòng. Anh thật sự cảm kích Thế Văn. Anh viết, hai chữ này của Thế Văn quan trọng thế nào với Hinh Dĩnh.
Hinh Dĩnh nói: “Đáng tiếc là anh không quen anh ấy, Đó thật sự là một người rất ưu tú.”
Kính Thành không nghi ngờ gì về điều này. Người Hinh Dĩnh đồng ý lấy chắc chắn là người rất ưu tú. Hơn nữa từ việc gửi tấm thiếp có hai chữ ấy cho Hinh