Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Mai Tử

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 134580

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/580 lượt.

ơng nhìn không chớp mắt.
"Trước kia anh rất hiểu em." Vũ Nhu cười, nhìn trời chiều, tùy ý nói "Vậy bây giờ em đang nghĩ cái gì?"
Úy Dương nhìn bầu trời xinh đẹp, nói: "Vân tưởng y thường Hoa Tưởng Dung." (*)
Vũ Nhu giật mình, cô vốn cho là anh sẽ nói"Trời chiều vô hạn gian, chỉ tiếc gần hoàng hôn" (**), không nghĩ tới anh lại nói trúng lòng mình.
Vũ Nhu cố gắng giữ vững nụ cười tự nhiên trên mặt, vậy mà thân thể lại cứng còng nói rõ cô kinh ngạc và rung động đến cỡ nào, thì ra anh vẫn hiểu rõ mình. . . . . .
Hồi lâu, cô rốt cuộc nói ra một câu hoàn chỉnh——
"Anh. . . . . .vẫn rất nhạy cảm."
Anh cười một tiếng, "Hấp dẫn em không phải trời chiều, mà là ánh nắng chiều, là sắc màu của mây."
Vũ Nhu khẽ run, "Nhưng trời chiều và ánh nắng chiều giống nhau mà."
"Không, khác nhau, mỗi ngày đều có buổi chiều, nhưng không phải lúc nào cũng có ánh nắng. Mà hoàng hôn rất đặc biệt, áo hồng của mây không thể bắt chước được."
Vũ Nhu ngây ngẩn cả người, không thể tưởng tượng mình lại bị người ta nhìn thấu triệt để như thế.
Úy Dương dịu dàng vuốt ve gò má của cô, trong gió đêm, giống như tám năm trước, anh đang nỉ non bên tai cô:
"Có một số việc thay đổi, nhưng có một số việc sẽ không. . . . . ."
(*): Đây là bài thơ “Thanh bình điệu” của Lý Bạch
Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,
Xuân phong phật hạm, lộ hoa nùng.
Nhược chi quần ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng Đao đài nguyệt hạ phùng.
Dịch thơ:
Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng.
Gió xuân dìu dặt giọt sương trong
Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,
Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông. (bản dịch của Ngô Tất Tố)
(**): đây là bài thơ “Đăng lạc du nguyên” của Lý Thương Ẩn
Hướng vãn ý bất thích,
Khu xa đăng cổ nguyên.
Tịch dương vô hạn hảo,
Chỉ thị cận hoàng hôn
Dịch thơ:
Chiều hôm lòng buồn bã
Đi xe lên cổ phần
Nắng chiều đẹp vô hạn
Chỉ tiếc sắp hoàng hôn (bản dịch của Trần Trọng San)






"Có một số việc thay đổi, nhưng có một số việc sẽ không. . . . . ."
Những lời này Tiêu Vũ Nhu Tâm càng ngày càng lo lắng cho tình cảnh của mình.
Không biết vì sao, cô lại sợ!
Nhưng cô đang sợ cái gì?
Vũ Nhu cắn môi dưới, đôi tay vô ý chà nắm.
Rốt cuộc hoàn thành!
Vũ Nhu thở ra một hơi dài.
Như vậy, cô có thể về nước Mỹ rồi. . . . . . Trong lòng lại đột nhiên xông lên một hồi mất mác.
Mọi người may mắn chuyện kết thúc ‘case’ sớm, nên quyết định buổi tối đến hộp đêm ăn mừng, thì giương Hồng Viễn đột nhiên nói:
"Thật ra thì lần này tôi tói còn có mục đích khác."
Anh không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Vũ Nhu, trình lên một hồ sơ khác.
"Đây là tổng giá trị sản xuất những năm gần đây của "mee", tài liệu thiết kế và nhân viên. Tôi lấy chức tổng giám đốc của "MEE" hi vọng"RNR" có thể nhận "MEE" !" 
"Ông Triển!"
"Anh. . . . . ." mọi người xôn xao, đều vì quyết định của Triển Hồng Viễn mà kinh ngạc.
Nào có ai chủ động mời người khác thâu tóm mình? Ngay cả Úy Dương cũng có chút nghi ngờ về ý tưởng của Triển Hồng Viễn .
Nhìn anh qua báo cáo,"Mặc dù ‘MEE’ có quy mô không lớn, nhưng khi Vũ Nhu quản lý, công ty đã có một chỗ đứng nhất định, tất cả nhân viên đều được tuyển chọn kĩ lưỡng...”
Triển Hồng Viễn còn nói: "Tôi nghĩ ông Chris sẽ kinh ngạc, vậy mà. . . . . ."
"Xin chờ một chút!"
Vũ Nhu đứng lên, cắt đứt cuộc thảo luận, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Triển Hồng Viễn nói:
"John! Tôi nghĩ chúng ta phải bàn lại."
"Thật xin lỗi, chúng tôi sẽ bàn chuyện này với nhau, làm phiền các vị ít phút!" Cô nhìn Úy Dương.
Úy Dương gật đầu, tỏ ý cho phép, cũng nói với thư kí bên cạnh:
"Mang ông Triển và cô Tiêu đến phòng bên cạnh."
"Cám ơn!"
Thư ký dẫn bọn họ vào phòng tài liệu, mặc dù đây là một căn phòng riêng biệt, nhưng trên tường có một cửa sổ màu đen, từ trong phòng họp có thể thấy người ở phòng tài liệu.
Nhưng Vũ Nhu không có chú ý tới điểm này,
"Giải thích đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Vũ Nhu cố gắng bình tĩnh, giữ vững lý trí.
"Lúc ở Mĩ, em cũng biết anh là cố ý muốn "RNR" tiếp nhận "mee" ."
"Nhưng sao anh không nói với tôi biết một tiếng!" Cô nắm chặt quả đấm, cố gắng khống chế tâm tình, "Mấy năm qua, tôi làm việc cực khổ ở"MEE", vì ích lợi của công ty mà hao hết tâm lực! Còn anh lại đem công ty tặng cho người ta! Làm sao có thể!" Cô hét to với anh, lại không có ngờ dáng vẻ kích động này lại bị Úy Dương thấy rất rõ ràng.
"Anh cũng không có ý muốn lừa em." Triển Hồng Viễn thở dài một hơi, "Anh không thương lượng với em là bởi vì sợ em chịu ảnh hưởng của các nhân tố bên ngoài lên sự phán đoán của em."
"Có ý gì?"
"Em hiểu ý anh mà. Em ở Mĩ nên không biết tổng giám đốc "RNR" chính là Úy Dương, em có thể đánh giá trên lập trường khách quan. Nhưng bây giờ, cho dù anh nói điều này ra trước thì em cũng không đồng ý, không phải sao?"
Vũ Nhu bị nói trúng tim đen, thần kinh luôn hồi hộp đột nhiên tóe ra, nước mắt không tự chủ rơi xuống!
Cô cuống quít lau nhanh dòng nước


Lamborghini Huracán LP 610-4 t