Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Mai Tử

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 134556

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/556 lượt.

con của cha."
"Hừ! Nếu không phải vì ghế Tộc trưởng, ông sẽ nhớ đến tôi và mẹ sao?"
"Cha. . . . . ." Crow tức giận, "Cho dù là thế nào đi nữa, tháng sau mày phải về Italy!"
Về Italy?
Không! Anh mới tìm được Vũ Nhu, cho dù trụ sở chính của gia tộc Cát Lợi ở Italy có bị sụp đổ, anh cũng không về,
"Nếu ông muốn mở tiệc thì cứ việc, đến Đài Loan đi. Tôi sẽ xem xét!"
Đây là sự nhường nhịn lớn nhất của anh rồi, nếu không thì hủy bỏ. Dù sao người mất thể diện chính là cha anh, không liên quan đến anh.
"Cái gì? Cha đã hẹn với hoàng gia rồi."
"Đó là chuyện của ông!" Không đợi ông nói, anh liền cúp điện thoại.
Sau khi Vũ Nhu đi mấy tháng, anh luôn tìm cô, cho đến khi mẹ đột nhiên qua đời sau cơn bệnh ác tính.
Mẹ của anh là người tình của Crow Landeau, còn anh là con riêng của ông ta.
Úy Dương cũng không tự ti vì thân thế của mình, mặc dù anh không thể lựa chọn cha, nhưng anh có thể lựa chọn cuộc sống anh muốn. Vậy mà mẹ qua đời, cộng thêm việc Vũ Nhu rời đi, đã tạo thành một đả kích lớn, thậm chí anh thiếu chút nữa nghỉ học.
Mà lúc này, Crow Landeau xuất hiện, ông lấy điều kiện nhận mẹ là vợ cả, yêu cầu Úy Dương nhận tổ quy tông.
Mới đầu Úy Dương cho rằng ông thật lòng muốn bồi đắp lại thiệt thoi cho anh, mặc dù anh không thích gia tộc Cát Lợi, nhưng vẫn trở lại, mà theo thời gian, anh mới hiểu rõ mục đích thực sự của Crow Landeau.
Không, anh không muốn làm quân cờ mặc người ta sai khiến, anh muốn sống cuộc sống mà mình theo đuổi, anh không cần để người khác định đoạt cuộc đời anh.
Anh đã mất đi quá nhiều thứ, anh không thể mất Vũ Nhu!






"Alan, lấy giùm tôi thuốc bao tử tới, được không?" Bên trong phòng làm việc truyền đến tiếng gọi của Vũ Nhu .
Thư ký alan cầm bình thuốc, đang muốn đi vào phòng làm việc, đột nhiên bị một người ngăn lại, anh ngẩng đầu nhìn lên, sợ hãi nói: "Tổng giám đốc!"
Úy Dương nhìn lọ thuốc trong tay anh, nhíu chặt mày "Để tôi mang vào."
"Vâng" Alan có chút nghi ngờ nhìn tổng giám đốc đang đẩy cửa phòng làm việc, thầm nói: "Lúc nào thì tổng giám đốc lại bắt đầu làm y tá đưa thuốc bao tử cho người ta rồi hả ?" Vũ Nhu vẫn đang làm việc, hoàn toàn không chú ý tới người đi vào là Úy Dương, vẫn tiếp tục kiểm tra cẩn thận từng văn bản.
"Cám ơn anh, Alan, thật phiền quá, mỗi lần đều là anh giúp tôi lấy thuốc"
"Chỉ là không quen trong phòng làm việc có người khác thôi."
Úy Dương giấu đi sự thất vọng, thấy động tác uống thuốc kia, cau mày lại.
"Vài năm qua em vẫn sống thế sao? Triển Hồng Viễn không chăm sóc em à?" Anh tức giận.
Nhìn thấy anh tức giận, Vũ Nhu không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Không đến nỗi tức giận thế này chứ?
Mấy năm không gặp, cô càng ngày càng không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì.
"Không sao, buổi sáng em chưa ăn nên dạ dày có chút không thoải mái thôi."
"Em lại không ăn cơm!" Anh muốn hét lên.
Lần này Vũ Nhu ngơ ngẩn thật, không biết phải trả lời thế nào.
Không phải cô không hiểu được hàm nghĩa trong lời của anh, mà là bị phương thức biểu đạt trực tiếp của anh làm cô kinh hãi, cô nghĩ tới Triển Hồng Viễn.
Đây chính là sự khác nhau!
Mặc dù Triển Hồng Viễn cũng quan tâm cô, nhưng không vì chút việc nhỏ này mà tức giận. Không đợi cô trả lời, Úy Dương đã vòng qua bàn làm việc, túm lấy tay cô.
"Đi ăn cơm với anh!"
"Này! Bây giờ là giờ làm việc mà. . . . . ." Cô vẫn chưa nói hết, đã bị kéo ra khỏi phòng.
Cô thấy thư ký Alan cùng vài nhân viên khác nhìn họ.
Không muốn để họ hiểu lầm thêm, cô chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho Úy Dương kéo vào thang máy, cô tức giận, không nhìn thấy nụ cười như ý của Úy Dương.
Trong thang máy một hồi im lặng, Vũ Nhu bắt đầu nguyền rủa tại sao bọn họ lại làm việc trong tầng lầu cao như vậy.
"Về sau, anh sẽ dẫn em đi ăn cơm, đừng dùng thuốc bao tử lót dạ nữa."
"Lót dạ? Đừng phóng đại thế chứ?" Vũ Nhu làm bộ thoải mái mà cười cười, cố gắng đem không khí hòa hoãn xuống;
"Trưa mai đi ăn cơm cùng anh." giọng điệu Úy Dương kiên định, không cho phép cô từ chối.
"A. . . . . ." Vũ Nhu biết từ chối cũng vô dụng, nếu như phản đối mãnh liệt, ngược lại có vẻ không tự nhiên,
Cô chỉ nói: "Tốt."
Thấy chân mày Úy Dương buông lỏng ra, trái tim cô không biết tại sao lại thoải mái hơn nhiều.
"Vừa rồi em bận làm gì vậy?"
"Báo cáo kinh tế."
"Đó không phải là công việc của ngành kế toán sao?"
"Ừ, nhưng em muốn kiểm tra lại."
"Em tự khiến mình làm nhiều việc rồi. Về sau trừ công việc thuộc chuyên môn, những thứ khác không được động đến." Úy Dương đau lòng nói.
"Hả....Không sao, trước kia cũng thế, tinh thần của em rất tốt."
Úy Dương nhìn cô một cái thật sâu.
Vũ Nhu hiểu sự quan tâm của anh, nhưng cô hi vọng quan hệ của bọn họ chỉ là trên công việc.
"Tháng sau có một bữa tiệc, em làm bạn nhảy của anh đi." Úy Dương nói.
"Không được, Úy Dương, em là vợ chưa cưới của Hồng Viễn." Cô rốt cuộc không thể không nghiêm túc, bởi vì nếu không nói thẳng ra thì anh sẽ không hiểu rõ.