Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Mai Tử

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 134568

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/568 lượt.

mắt, vẫn kiên trì nói: "Em không có!"
Thấy cô cố làm dáng vẻ kiên cường, Triển Hồng Viễn vừa kinh ngạc lại vừa đau lòng.
Trong lúc vô tình, anh liếc mắt ngoài cửa sổ một cái, thấy ánh mắt lo lắng thống khổ của Úy Dương, kinh ngạc về tình cảm sâu đậm của anh ta đối với Vũ Nhu.
Vì muốn nắm chắc thêm, Triển Hồng Viễn nhẹ nhàng đem Vũ Nhu ôm vào ngực, "Em sợ gì sao?"
Đợi đến khôi phục yên tĩnh, Vũ Nhu thối lui khỏi lồng ngực Triển Hồng Viễn.
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút về hành vi gần đây của mình, biết Triển Hồng Viễn nói là sự thật.
"Thật xin lỗi. Công ty là của anh, tôi không có tư cách quản chuyện này"
"Em biết anh không phải ý đó mà!"
"Không! Không phải là tôi hờn dỗi, tôi nói thật, thật sự tôi không nên coi mình là chủ. Tôi xin lỗi." Vũ Nhu chân thành nói với Triển Hồng Viễn.
Triển Hồng Viễn thấy cô đã khôi phục lý trí, vỗ vỗ bả vai cô, trấn an nói:
"Chúng ta đi ra ngoài thôi! Đừng để mọi người đợi lâu."
"Ừ." Tiêu Vũ Nhu sửa sang gương mặt một chút, xác định người khác không biết cô mới khóc thì mới theo Triển Hồng Viễn đi ra khỏi phòng tài liệu.
"Bàn bạc kĩ chưa?" Bọn họ vừa vào, Úy Dương liền hỏi, trong đầu không thể nào xóa đi hình ảnh bọn họ vừa mới ôm nhau.
Triển Hồng Viễn nhìn sắc mặt Úy Dương, biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì.
"Đúng vậy. Ông Chris, quy mỗ của "mee" không lớn, nhưng có nền tảng vững chắc. Yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản, tất cả đều ghi rõ trong bản kế hoạch kia, hi vọng anh có thể suy nghĩ đến."
Úy Dương lại nhìn về phía Vũ Nhu, "Như vậy cô Tiêu có đồng ý không?"
Vũ Nhu đã bình tĩnh lại, nói: "Đúng vậy. Nếu tổng giám đốc đã nói, tôi sẽ ở lại Đài Loan giúp một tay, sửa lại tư liệu của"MEE". Dĩ nhiên, là khi có trường hợp đặc biệt."
Úy Dương nâng lông mày, cô sẽ ở lại?
Nghĩ đến đây, anh không thèm nhìn bản kế hoạch, đã đồng ý:
"Được! Vậy tất cả liền do cô Tiêu đảm nhận đi!"
Vài vị trưởng phòng cao cấp lập tức phản đối: "Tổng giám đốc, chẳng lẽ chuyện này không thương lượng với các vị cổ đông một chút hay sao?"
"Đúng vậy, còn chưa tra xét kĩ càng đã lập tức quyết định thu mua, có quá mức vội vàng hay không?"
Người ta cũng rất kinh ngạc, Úy Dương luôn luôn cẩn thận, sao lúc này lại qua loa quyết định như thế?
Vũ Nhu nhắc nhở anh, "Úy Dương, anh không lo lăng chút gì sao? John cũng không phải. . . . . ."
"Tôi đã quyết định, " Úy Dương cắt đứt lời của cô..., nhìn về phía đông đảo nhân viên phản đối một cái, ánh mắt sắc bén, lập tức khiến bọn họ im lặng lại.
Anh muốn lợi dụng cơ hội này để lần nữa mang cô trở về!
"Gian đi, nếu tổng giám đốc kiên trì." Mọi người có chút xấu hổ nói.
Trong lòng Vũ Nhu kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn hết sức bình tĩnh.
"Như vậy, Úy Dương, tôi sẽ ở lại "RNR", thay mặt John xử lý vấn đề của "MEE"."
Khuôn mặt Úy Dương không chút biểu cảm nhìn cô, khiến cả người cô rung động. Sau đó anh tuyên bố tan họp. . . . . .






Rời đi phòng họp, Úy Dương trở lại phòng làm việc, đốt một điếu thuốc, hít một hơi dài, để gắng bình tĩnh lại tâm tình.
Trời mới biết, khi anh thấy Vũ Nhu rơi lệ trong ngực Triển Hồng Viễn, mình đau lòng và tức giận cỡ nào.
Từ trước đến giờ Vũ Nhu là một người có tình cảm kín kẽ. Vậy mà, cô lại không chút để ý khóc trước mặt Triển Hồng Viễn! Không, cô chỉ có thể thuộc về anh, anh nhất định phải mang cô trở về lần nữa!
Đột nhiên, điện thoại vang lên, cắt đứt ý nghĩ của Úy Dương, anh nhận lấy.
"Tổng giám đốc, cha ngài - ông Crow Landeau Zeeland gọi điện tới."
Trên điện thoại, đèn chớp nháy, Úy Dương bắt máy, "Là tôi."
"Sao giờ mới nhận điện thoại!" Giọng Crow Landeau không vui truyền đến.
Úy Dương không trả lời vấn đề của ông, giọng nói mang theo giễu cợt:
"Chuyện gì? Nói đi."
"Cha đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn để con gặp mặt với tiểu thư Khả Nhi của hoàng gia Anh!" Giọng Crow Landeau không có tình cảm của cha con, ngược lại giống như là ra lệnh.
Úy Dương trầm xuống: "Ông mở tiệc thì liên quan gì tới tôi?"
"Mày có ý gì? Tao là cha mày mà!"
"Thì sao? Nếu không có tôi, sự nghiệp của Cá Lợi đã hủy trong tay ông rồi!" Úy Dương châm chọc, hoàn toàn không giống sự dịu dàng trầm ổn như ngày thường.
Crow Landeau cứng lại, nhưng ngay sau đó, ông cầm một phần tài liệu trên bàn, đắc ý nói:
"Cha biết con vẫn yêu con bé tên Tiêu Vũ Nhu . . . . . ."
Ông vẫn chưa nói hết, liền bị Úy Dương cắt đứt: "Ông dám điều tra tôi?"
Crow Landeau nghe thấy sự tức giận của Úy Dương, không khỏi run rẩy.
Lúc nào thì đứa bé năm đó đã trưởng thành trở thành đối thủ của mình rồi?
Lúc trước ông khinh thường Úy Dương, chẳng mong anh trở lại.
Nhưng gia tộc Cát Lợi có quy định, không phải ruột thịt thì không được cầm quyền.
Vì muốn cướp lấy tài sản của gia tộc, ông chỉ có thể kéo Úy Dương về, không ngờ ông lại phải dùng biện pháp uy hiếp này.
Ông cố gắng bình tĩnh, nói: "Cha chỉ muốn tốt cho con! Con cũng đến tuổi lấy vợ rồi."
"Đừng để tôi nói lần thứ hai."
"Con là