
Tác giả: Mai Tử
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 134559
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/559 lượt.
Ngoài dự liệu chính là, anh không nói thêm gì nữa, làm trong lòng cô không khỏi một hồi mất mác, cô thầm mắng mình vô dụng.
Trong thang máy, hai người vẫn giữ im lặng, không thể nói gì hơn nữa.
"Đinh!" Thang máy đã tới lầu một.
Úy Dương rất tự nhiên nắm tay Vũ Nhu, đi ra thang máy.
Vũ Nhu không thể giãy giụa trước mặt đồng nghiệp, chỉ có thể dưới ánh mắt mọi người, theo anh tiến vào xe của anh, mặc dù không thích hành động của anh, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp. . . . . .
Bên trong phòng dạ hội, ăn uống linh đình, ánh đèn lóe sáng, tiếng nói cười lịch sự tràn đầy cả hội trường, lấy âm hưởng của vi-ô-lông và Piano làm nền nhạc, khiến cả đại sảnh hoa lệ mà cao quý.
Tất cả mọi người đều lưu luyến bữa tiệc, trừ chủ nhân của nó.
Hôm nay Úy Dương mặc một bộ Tây phục màu đen, viền bạc, vóc người cao lớn, bề ngoài điển trai cùng với khí chất cao quý, hấp dẫn tất cả phái nữ trong dạ tiệc, dĩ nhiên cũng bao gồm từ Khả Nhi mới từ Anh quốc xa xôi đến đây.
Khả Nhi có mái tóc màu vàng kim được uốn xoăn, hai lọng tóc rũ xuống vành tai, thật là xinh đẹp. Một bộ dạ phục xanh lá có cổ xẻ sâu, nếp gấp vạt áo thiết kế vừa hấp dẫn mê người lại không mất lịch sự. Cổ áo trơn bóng đeo một chuỗi dây chuyền màu xanh lá cây, làm nổi bật làn da như tuyết cùng tròng mắt xanh dương của cô.
Khả Nhi mỹ lệ cao quý khiến mọi người liếc nhìn, rối rít bàn tán về cô và Úy Dương đứng bên cạnh cô, hai người bọn họ rất đẹp đôi. Hơn nửa số người ở đây đều biết được mục đích chủ yếu của dạ tiệc này.
Trong lòng Úy Dương cảm thấy chán ghét với cuộc nói chuyện này, anh thấy mình như món hàng, mặc cho người ta xoi mói.
Ánh mắt anh chuyển một cái, nghiêng mắt nhìn Tiêu Vũ Nhu vui vẻ nói chuyện với Triển Hồng Viễn, buồn bực.
Tròng mắt anh chợt lóe, trả lời ngay:
"Quyết đoán tất nhiên quan trọng, nhưng có trợ thủ đắc lực cũng là một chuyện không thể bỏ qua, để tôi giới thiệu vài nhân viên và bạn bè cho mọi người."
Anh gọi người bồi bàn, nói nhỏ mấy câu, chỉ thấy người kia lập tức đi về phía Tiêu Vũ Nhu.
Một chỗ khác trong bữa tiệc, Tiêu Vũ Nhu và Triển Hồng Viễn tìm được một chỗ không quá dễ thấy, ngồi xuống; Vũ Nhu cầm một ly rượu đỏ, nhấp một ngụm.
"Em cảm thấy thế nào?" Triển Hồng Viễn ngẩng đầu nhìn Úy Dương và Khả Nhi trong hội trường.
Vũ Nhu cũng nhìn bọn họ.
Không thể không thừa nhận, Khả Nhi tuy không có vẻ đẹp chim sa cá lặn, nhưng cực kỳ cao quý, hợp không kém chút nào so với Úy Dương.
"Từ lời nói cử chỉ trung có thể biết được, cô ta được giáo dục rất tốt, cho nên xứng với Úy Dương." Giọng nói của cô không hề dao động, nhưng trong lòng lại không khỏi chua xót.
"Hả?" Triển Hồng Viễn âm thầm quan sát Tiêu Vũ nhu, nói: "Yêu thì sao? Nếu Úy Dương không yêu cô ta thì sao?"
"Yêu?" Vũ Nhu có chút kinh ngạc nhìn Triển Hồng Viễn "Hôn nhân chính trị không có tình yêu." Cô lại hớp một ngụm rượu đỏ, phát hiện rượu Bồ Đào vừa chua vừa chát "Nhưng nhìn ánh mắt của Khả Nhi, chắc chắn cô ta đã yêu Úy Dương."
"Cũng đúng." Triển Hồng Viễn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý,
Lúc này, người hầu bàn chạy tới trước mặt Tiêu Vũ Nhu, lễ độ nói với cô:
"Xin hỏi cô là cô Tiêu phải không?"
Vũ Nhu để ly rượu xuống, trả lời: "Đúng vậy, có chuyện gì không?”
"Ông Chris muốn mời cô Tiêu đến để trò chuyện một chút."
Vũ Nhu nhìn về hướng Úy Dương, thấy Úy Dương mỉm cười, nhẹ gật đầu với cô, không khỏi cau mày.
Anh lại đang giở trò quỷ gì? Muốn Triển Hồng Viễn lẽ loi ở đây sao?
Giống như hiểu rõ ý tưởng của cô, Triển Hồng Viễn rất có phong độ nói: "Không sao, em đi đi."
Lúc này Vũ Nhu mới đứng dậy, người bồi bàn dẫn cô đi về phía Úy Dương:
Nhìn bóng lưng Vũ Nhu, Triển Hồng Viễn nhẹ nhõm hẳn lên.
Lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên: "Anh Triển?"
Triển Hồng Viễn vừa quay đầu lại, phát hiện là Hải Lan.
"Xin lỗi cho sự đường đột của tôi, nhưng tôi có thể nói chuyện với anh một lát hay không? Sẽ không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu."
Triển Hồng Viễn luôn không thích nói chuyện với người lạ, cho nên quan hệ giữa Hải Lan, vẫn duy trì trên công việc, anh có chút nghi ngờ mục đích cô tìm anh . . . . . .
"Xin hỏi là chuyện liên quan đến. . . . . ."
Hải Lan hít sâu một hơi, nhớ tới sự si tình của Úy Dương, cho dù gánh chịu tội danh của kẻ phá hoại, phá hủy tình hữu nghị giữa cô và Vũ Nhu mới vừa có được, cô vẫn phải nói ra.
"Là về Vũ Nhu ."
Dẫn Tiêu Vũ Nhu tới chỗ Úy Dương, người hầu bàn cung kính lui xuống. Úy Dương lập tức giới thiệu Vũ Nhu cho mấy người, Vũ Nhu cũng nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ thăm hỏi.
"Cô Tiêu à? Ngưỡng mộ tiếng tăm của cô đã lâu!" Crow Landeau thấy Tiêu Vũ Nhu, mặc dù không thích cách làm của Úy Dương, nhưng tại trước mặt Khả Nhi cũng không tiện bày tỏ cái gì.
"Ông Crow biết tôi?" Vũ Nhu có chút kinh ngạc khi nghe ông nói.
"Dĩ nhiên." Ông giễu cợt nhìn Úy Dương.
Ánh mắt Crow Landeau đều trào phúng khiến Vũ Nhu ý thức được quan hệ giữa cha con bọn họ. Cô cảm thấy mình thật sự không n