
Nửa Kiếp Hồng Nhan Một Kiếp Du Ca
Tác giả: Dạ Miên
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 134861
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/861 lượt.
gười đã làm gì?
Ái Vân quá đổi bất ngờ. Cô chết lặng, hết nhìn Nguyên Tân rồi lại nhìn đám đông.
Cho đến khi Nguyên Tân bình tĩnh lại, kéo cô vào trong, đóng sập cổng lại.
Anh lôi cô đi như chạy. Chuyện quái quỉ gì thế này? Nguyên Tân lẩm bẩm.
Ngoài kia, tiếng đập cửa, tiếng gọi í ới tạo nên mớ âm thanh hổn độn phá tan bầu không khí yên tĩnh của ngôi biệt thự.
Cả hai đã vào đến trong nhà. Ái Vân tức giận hỏi Nguyên Tân:
- Họ vừa nói gì thế?
Anh bối rối:
- Anh không biết.
Anh có thể nhớ là mình đã đi với Nhã Ân. Nhưng còn chuyện xảy ra sau đó thì anh chịu.
Ái Vân như không tin, cô gằng giọng:
- Họ bả đêm qua anh ở trong phòng với một cô gái. Cô ta là ai?
Nguyên Tân cắn môi:
- Anh chỉ nhớ là người bạn đó mời anh đến uống rượu để chia taỵ Vậy thôi. Còn gì gì nữa thì anh thật sự không nhớ.
Ái Vân tức giận đến nghẹt thở. Mặt cô xanh như chàm. Bây giờ, lớn hơn cái cảm giác ghen tuông là cảm giác nhục nhã. Thực hư thế nào chưa rõ. Nhưng sự Ồn ào của dư luận thì đã lên quá mức chịu đựng.
- Anh gọi Tùng Nam đến đây hộ tôi.
Ái Vân nói như hét. Nguyên Tân vô cùng bối rối. Thật sự là lớn chuyện rồi. Anh xuống giọng năn nỉ:
- Anh thề là anh chỉ uống rượu chi tay với bạn. Em hãy tin anh.
- Vậy anh nói thật đi. Bạn nam hay nữ?
- Nữ. - Nguyên Tân cụp xuống.
- Hừ. - Ái Vân cười nhạt. - Người yêu của anh phải không? Một người đàn bà khác ngoài tôi phải không?
Nguyên Tân khổ sở:
- Nhưng đã là quá khứ rồi. Anh nói thật đó.
- Người đàn bà đó là ai? Anh phải nói cho tôi nghe để tôi sắp xếp. Nếu thật sự muốn chi tay với họ thì anh đã bị gài bẫy rồi.
Nguyên Tân chới với. Chẳng lẽ Nhã Ân lại gài bẫy để làm mất uy tín của anh sao?
Ái Vân bực bội vò tóc:
- Ước gì tôi có thể biến mất được ngay tức khắc. Nhục nhã quá đi!
Có tiếng chuông điện thoại. Ái Vân nhìn Nguyên Tân, ra hiệu. Anh đưa tay nhấc ống nghe:
- Alô.
- Tôi, Tùng Nam đây. Rắc rối rồi phải không?
- Sao anh biết?
- Có nhiều người hiếu kỳ đến công ty để hỏi về chuyện của anh. Vất vả lắm, tôi mới đuổi họ về được. Hai người lựa lời mà giải thích.
- Tối hôm qua, anh đã đưa tôi về à?
- Phải.
- Thật sự đã xảy ra chuyện gì? Và tại sao anh biết?
- Tôi chẳng biết gì hết. Một cú điện thoại bảo tôi đến đó đón anh về. Tôi đến đúng lúc có nhiều người đang ở trong phòng của anh. Cô gái đó là ai?
Nguyên Tân không trả lời.
- Tôi nghĩ anh đã bị gài bẫy. Một kẻ nào đó muốn anh bị mất uy tín.
Nguyên Tân nghiến răng, bất giác anh buột miệng:
- Không phải là anh chứ?
Có tiếng Tùng Nam thảng thốt:
- Nguyên Tân!
Nguyên Tân cúp máy. Nếu không phải là Nhã Ân thì chỉ có Tùng Nam. Anh có gây hiềm khích với ai đâu.
Ái Vân sốt ruột:
- Tùng Nam tóm tắt nội dung. Xong, anh ngồi thừ ra. Anh biết Ái Vân đang giận anh nhưng cảm giác bị lường gạt làm anh điên tiết. Anh phải tìm cho ra kẻ hại anh. Anh sẽ không tha thứ cho kẻ đó.
Nhã Ân thật sự hoảng loạn. Kỳ Cương rõ ràng đã hại cộ Đêm qua, cô chỉ là hồ nghi suy đoán. Nhưng cả ngày hôm nay, thái độ của Kỳ Cương là một câu trả lời xác thực nhất. Anh hoàn toàn tránh mặt cộ Anh đã bỏ mặc cô sau những giây phút kinh khủng đó. Chả lẽ giữa cô và anh không còn gì tốt đẹp nữa sao? Kỳ Cương! Anh đúng là một người đàn ông hẹp hòi, độc địa.
Nhã Ân ngửa cổ nốc cạn ly rượu. Cổ họng cô cay đắng nóng xé. Có phải đấy cũng là mùi vị của cuộc đời? Một cuộc đời đầy những gam màu tối như những bức tranh Kỳ Cương đã vẽ.
Gió từ mặt sông thổi lên và lồng lộng làm Nhã Ân thấy ớn lạnh. Cô khẽ so vai, co hai tay trước ngực.
Nhã Ân cầm cái chai rỗng không lên săm soi. Chán thật, mới đó mà đã hết một chai rồi.
Nhã Ân vỗ bàn, lè nhè:
- Cô thấy thế nào?
Nguyên Tân từ từ đi đến bên giường. Nhã Ân hốt hoảng nhắm mắt:
- Em nhức đầu quá.
- Hình như em không muốn gặp anh?
Nguyên Tân ngồi xuống và đưa tay xoay mặt cô lại.
Nhã Ân chống đỡ yếu ớt:
- Không phải. Em chỉ muốn chết vì xấu hổ.
- Xấu hổ? Tại sao?
- Còn hỏi nữa. Dư luận đang đồn đãi khắp nơi. Còn mặt mũi nào...
Nguyên Tân nheo mắt:
- Tại sao chuyện đó lại xảy rả Em gài anh phải không?
Nhã Ân giật bắn người:
- Không có. Tại sao em lại phải làm như thế?
- Cha mẹ em phản ứng ra sao về chuyện này?
Nhã Ân vờ khổ sở:
- Em đã dám về nhà đâu.
Nguyên Tân nắm tay cô kéo dậy.
- Vậy, anh đưa em về.
Nhã Ân co rúm người lại.
- Không. Em sợ lắm.
Nguyên Tân nhìn Nhã Ân thật lâu, ánh mắt anh như dò xét, tìm hiểu.
- Gia đình em thế nào nhỉ? Theo như anh thấy thì em có vẻ rất giàu. Vậy cha mẹ em hẳng cũng là một người có tên tuổi?
Nhã Ân xám mặt:
- Anh nghi ngờ gì em thế? Anh không thấy là trong chuyện này, em cũng mất thể diện chẳng khác gì anh sao?
Nguyên Tân đứng dậy. Anh đi vòng vòng trong phòng.
- Xin lỗi em. Nhưng anh không tin sự việc đêm ấy chỉ là vô tình. Anh linh cả có người muốn hại anh, mượn tay em hại anh.
- Thật quá lắm. - Nhã Ân đứng phắt dậy. - Anh n