
Tác giả: Dạ Miên
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 134860
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/860 lượt.
ghĩ tôi là hạng người thấp kém vậy sao? Tôi thích anh, yêu anh, thì đến với anh, chứ nào có phải tôi vì tiền mà bán rẻ nhân cách như vậy. Trong khi tôi còn chưa trách anh chỉ xem tôi như một trò đùa thì anh lại ăn nói hàm hồ với tôi như vậy. Tôi thật tiếc cho kết cục không hay này. Từ nay trở đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Đừng tìm tôi đấy.
Nhã Ân đùng đùng lao ra ngoài. Nguyên Tân cắn môi, gục mặt trong lòng bàn taỵ Vậy không phải là Nhã Ân thì là ai?
Ái Vân cảm thấy bàng hoàng. Ng` con gái mà Nguyên Tân gặp gỡ đêm hôm đó là Nhã Ân ư ? Tại sao lại như vậy ? Hợp đồng giữa cô và Nhã Ân đã hủy bỏ rồi mà. không lẽ Nguyên Tân thật sự yêu người con gái đó ? Nếu vậy, chính cô đã tự hại mình rồi. Nhã Ân! Cô cũng giỏi lắm. Cô muốn qua mặt tôi à ? Đừng hòng.
Ái Vân nghiến chặt răng. Cái cảm giác bại trận thật là khó chịu.
Nguyên Tân và Ái Vân trở về nhà, mệt nhoài. Tâm trạng của Nguyên Tân là hối hận và bực bội. Anh vẫn chưa tìm ra ai đã thọc gậy vô cuộc sống của anh. Cái kẻ dod\' thật đáng ghét và không thể tha thứ.
Nguyên Tân ngả dài trên ghế salon. Đầu anh nhức bưng. Có cái gì đó cồm cộm dưới nệm ghế, Nguyên Tân thò tay lấy ra. anh ngạc nhiên khi thấy đó là một chiếc máy ghi âm nho nhỏ. Nguyên Tân khẽ nhấn nút.
- Ai da! Bộ anh điên rồi sao ? Sao tự dưng lại cắn người ta?
- Ừ. Anh điên rồi. Nếu em không thích thì cắn lại anh đi...
Nguyên Tân nhìn trừng trừng chiếc máy ghi âm. Thế này có nghĩa là Ái Vân đã biết chuyện anh và Nhã Ân.
Cuộn băng vẫn sè sè quaỵ Những mẩu dod^\'i thoại giữa anh và Nhã Ân tiếp tục phát ra nghe thật rõ.
Nguyên Tân hét lên.
- Ái Vân!
Ái Vân ngơ ngác chạy ra. Cô chết lặng khi thấy chiếc máy ghi âm trên tay anh.
Chết rồi! Sao cô lại vô ý như thế chứ ?
- Cô nói đi. Chuyện này là như thế nào ?
- Em... em xin lỗi. Nhưng sự thật lúc ấy em rất khủng hoảng. Em vừa mất đứa con... em...
Nguyên Tân nhìn Ái Vân đầy bực tức.
- Cô thật đáng sợ . Trongkhi tôi cố hết sức níu kéo thì cô lại tìm cách đẩy tôi ra. Cô làm như thế là vì ai? Có phải vì Tùng Nam không?
- Không phải. - Ái Vân kêu lên - Tùng Nam không liên quan gì trong chuyện này. Anh đừng nghĩ bậy.
- Cô bênh vực cho anh ta quá nhỉ. Nếu cô và anh ta không thông đồng với nhau thì tại sao anh ta biết tôi ở khách sạn với Nhã Ân mà đến đón ? Các người thật thâm hiểm. Các người yêu nhau đến thế cơ à ?
- Không phải. không phải. Em đã nói là không phải. Chẳng qua là em cứ ngỡ tình yêu của mìnhd dã chết. Mà anh thì ích kỷ giữ em lại, chứ không vì tình yêu. Cho đến khi anh lao vào vòng tay Nhã Ân theo ý em thì em mới bàng hoàng nhận ra rằng chuyện ấy thật sự làm cho em đau đớn. Em đã gặp Nhã Ân và hủy bỏ việc làm ngu xuẩn đó. Nhưng không ngờ cô ấy lại vẫn đeo bám anh như vậy.
- Tôi không tin. Những lời cô nói toàn là giả dối. Chỉ có tôi, một thằng ngu, cùng một lúc bị 2 người đàn bà xỏ mũi. Chuyện đã như vầy, cô viết đơn ly dị đi.
- Nguyên Tân! Trong chuyện này, lỗi cũng không hoàn toàn ở tôi. Nếu anh thật sự yêu tôi thì cho dù tôi có gia)`ng 10 cái bẫy, anh cũng chẳng hề nào vướng được.
Ái Vân tức giận. Dù sao cô cũng đã hết lời cho lỗi lầm của mình. Nhưng thái độ khư khư cố chấp của Nguyên Tân làm cô không chịu nỗi. Một cô gái tầm thường như vậy mà anh còn bị ngã gục.
Nguyên Tân cười khan.
- Tôi tưởng cô là người thông minh, hoá ra cô chẳng hiểu gì cả. Cho dầu Nhã Ân tầm thường hơn cộ Nhưng bên cô ấy, tôi mới thật sự là người đàn ông.
- Anh... - Ái Vân nghẹn lời.
- Cô viết đơn đi.
Nguyên Tân bỏ đi. Cánh cửa bị dod\'ng lại kêu một tiếng rầm thật lớn. Ái Vân biết thế là hết . Ng` đàn ông trong Nguyên Tân đã bị tổn thương. Có lẽ hết phương cứu chữa rồi.
Nhã Ân lại say mèm. Khi mà cuộc đời luôn thật giả khó lường thì tỉnh mà làm gì chớ. Chẳng phải cô vừa được 1 bài học đắt giá từ Kỳ Cương sao. Ng` mà cô đã sống thật hết lòng, nhưng dod^\'i xử với cô thì thật tệ.
Anh ta tưởng rằng anh ta có quyền đó à ? Nhã Ân này với anh là vì tình vì nghĩa, chứ nào phải người ngu để anh lợi dụng.
Chỉ tội cho Nguyên Tân. Mặt mũi sáng sủa sao mà cũng ngốc thế .( hihihi, câu ni đúng) Hóa ra hắn cũng như cộ Cũng bị người mình yêu qua mặt.
Nhã Ân ngửa mặt cười. Ôi ! Sao cô chẳng quên được gì cả thế này? Ngay cả lúc đa6`u óc còn mù mờ mà mọi chuyện vẫn cứ rõ mồn một.
Kỳ Cương lẽo đẽo theo những bước chân xiêu vẹo của Nhã Ân.
Anh biết Nhã Ân bây giờ hận anh ghê lắm. Có bao giờ cô ấy uống rượu đâu.
Nhưng Nhã Ân ơi! Sau này em sẽ hiểu. Cuộc đời đã quá bất công với chúng ta rồi. Anh không thể xuôi tay chịu đựng mãi được. Tất cả những gì ngày hôm nay anh làm, chỉ là do cho tương lai sau này của chúng ta mà thôui.
Kỳ Cương sấn lên đỡ lấy Nhã Ân, vì cô vừa vấp phải 1 cục đá và suýt té.
- Kỳ... Cương! - Nhã Ân trợn mắt - Anh là một thằng tồi. Anh đối xử với tôi xấu quá.
Kỳ Cương ôm lấy Nhã Ân, anh gắng cho không trào nước mắt.
- Xin lỗi. Anh không muốn thế đâu. Nhưng anh không còn cách nào khác. Đành có tội với em vậy.
Nhã Ân vùng vẫy yếu ớt.
- Nói láo. Anh buô