
Bước Vào Tim Em Nhẹ Nhàng Như Thế
Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341898
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1898 lượt.
, hai người Bành Dã và Ni Mã ngồi vừa khít, cộng thêm Trình Ca thì phải chen chúc.
Ni Mã ngượng, không dám ngồi giữa, chui lên trước ngồi vào trong. Bành Dã đi lên thấy, vị trí để lại cho Trình Ca bên cạnh chỉ lớn hơn đùi anh một chút.
Trình Ca mới vừa bước một chân lên, liền nghe Bành Dã nói với Mười Sáu ngồi ghế phụ lái: “Cậu xuống đằng sau, để cô ấy ngồi đằng trước.”
“Tôi thích ngồi sau.” Trình Ca đạp lên xe, đặt mông ngồi ở khoảng trống giữa Bành Dã và thân xe. Chân cô cọ xát đùi Bành Dã, lún vào trong.
Dường như Bành Dã cũng cảm thấy họ kề quá gần lại quá chặt, cơ thể nhích lên trước một chút. Cách lớp vải mỏng, hai đùi không thể tránh khỏi ma sát, trái tim Trình Ca đang run.
Cô nhớ tới, lúc đi học, trong sách vật lý viết, ma sát thì sẽ sinh nhiệt.
Phía trước Mười Sáu và Thạch Đầu đang tán gẫu, phía sau Trình Ca và Bành Dã đang trầm mặc.
Mười Sáu mở máy nghe nhạc trong xe, một bài hát cũ truyền ra, quen thuộc nhưng khiến người ta không nhớ nổi.
Trình Ca quay đầu ngắm cánh đồng lao vùn vụt ngoài cửa sổ, bầu trời quang đãng, gió cũng ngừng, hoàn toàn không có dấu hiệu bão tới. Đột nhiên, người bên cạnh động một cái, chân chịu đủ chèn ép của Trình Ca được thả lỏng.
Bành Dã đứng dậy.
Ni Mã bên kia nhận ra được ý muốn của anh, trong nháy mắt tuột xuống đất ngồi, nói: “Anh, anh ngồi trên ghế đi, em gầy, ngồi đây vừa.”
Bành Dã không từ chối.
Bên Trình Ca rộng rãi, cô nghiêm mặt, nhíu mày một cái.
Cô im lặng một lúc, mở di động định chơi, tiếng chuông vang lên.
Là Cao Gia Viễn.
Trình Ca không có tâm trạng, cúp điện thoại.
Cao Gia Viễn cứ gọi, Trình Ca cứ cúp. Trong xe không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng chuông di động của cô lên xuống.
Bành Dã nói: “Dừng xe.”
Thạch Đầu dừng xe.
Bành Dã nói với Trình Ca: “Xuống xe nghe điện thoại.”
Trình Ca đoán, anh cho rằng cô không tiện nhận trong xe. Cô xuống xe thật, nhận điện thoại đi tới một bên.
“Cao Gia Viễn anh làm trò gì đó?” Giọng cô không kiên nhẫn.
“Hỏi em đó, sao không nhận điện thoại của anh?”
“Không nhận chính là không muốn nói chuyện với anh, ý này không phải rất rõ à?”
Cao Gia Viễn trầm mặc một lúc, nói: “Lời của anh hôm đó dọa em chạy sao?”
“Lời gì thế?”
“Em đừng giả ngu!”
Trình Ca hừ lạnh một tiếng.
“… Trình Ca, em cứ coi như anh chưa nói, chúng ta vẫn như trước đây.”
“Không thể được.”
“Sao không thể?” Cao Gia Viễn khích cô, “Anh không thỏa mãn được em? Biểu hiện trên giường của em hôm đó không phải như vậy!”
Trình Ca nổi khùng: “Cao Gia Viễn, ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận rồi! Là anh vi phạm quy tắc trò chơi trước, cho nên game over!”
“Thỏa thuận rồi, thỏa thuận quan hệ không thể tiến thêm một bước. Anh chỉ không ngờ em có thể ác với anh như vậy.”
“Nếu không thì sao?” Trình Ca ha ha một tiếng, nói, “Anh thích tôi thì tôi nên thích lại? Anh tưởng vay tiền sao. Cao Gia Viễn, tôi không nợ anh.”
Cao Gia Viễn lại trầm mặc, rất lâu nói: “Không nợ. Hừ, một lời bày tỏ đã khiến em co đầu rụt cổ giống như đà điểu. Coi như anh thấy rõ rồi, em sợ cái gì thì sẽ công kích cái đó.” Anh nói, “Trình Ca, em thực sự không có gan.”
Trình Ca đứng trong gió, cỏ bên chân đang lay động.
“Cao Gia Viễn, anh biết Phương Nghiên là ai không?”
“Chuyện này có liên quan gì tới cô ấy…” Giọng đầu bên kia cao lên một bậc, “Em thực sự đang ghen hả?”
“Cô ấy là chị tôi.”
“…”
“Anh hiểu chưa?”
“…”
**
Trình Ca cảm thấy hơi mệt, xem giờ, một giờ rưỡi trưa. Cô đến đây mới một ngày, lại thấy giống như đã đi một tháng.
Thời gian sao có thể qua chậm như vậy.
Cô quay lại mở cửa xe, ngẩng đầu liền đụng vào đôi mắt đen sâu của Bành Dã. Cô hơi bất ngờ không kịp đề phòng, cô vẫn chưa kịp đổi sang ánh mắt cô lập trước sau như một.
Lần này, ánh mắt anh không dời đi nhanh, dừng lại một hai giây nơi đáy mắt cô.
Bài hát cũ nhẹ nhàng chậm chạp trong xe đột nhiên có tiết tấu thanh thoát:
“Dành tình yêu đặc biệt cho người đặc biệt,
Nỗi cô đơn của em không chạy thoát nổi đôi mắt anh.”
Đúng vậy, nỗi cô đơn của ai có thể chạy thoát nổi đôi mắt ai đây?
**
Bành Dã thu ánh mắt.
Trình Ca ngồi xuống, đóng cửa xe. Cô nghĩ, thì ra là bài hát này, cũ đến rụng răng.
Cô vặn mở chai uống nước, nhìn thấy Ni Mã ngồi dưới đất lại đang nhìn cô.
Cô nhíu mày, nói: “Nhìn gì đó?”
Ni Mã căng thẳng, lời nói thật tuôn hết ra: “Chị, chị trắng thật. Em chưa từng gặp ai trắng như chị, trừ dê nhà em thả.”
Trình Ca: “…”
Hai người đằng trước phì cười lớn.
Trình Ca nói: “Cậu khen tôi hay làm tổn thương tôi đó?”
Ni Mã đỏ mặt: “Đương nhiên là khen.”
“Đừng tưởng tôi không biết dê nhà cậu trông như vậy!” Trình Ca chỉ ngón trỏ ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đàn linh dương Tây Tạng đang chạy đuổi theo xe, từng đàn màu vàng đất.
Ni Mã sốt ruột: “Không phải dê này, là dê rừng.”
Bành Dã nhàn nhạt hỏi: “Dê rừng đen?”
Ni Mã sắp điên rồi: “Anh, sao anh lại như vậy! Dê rừng trắng!”
“Cậu thích da trắng sao?” Trình Ca ngửa đầu uống một hớp nước, gợi ý bằng mắt quét