Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Cả Không Làm Không Công

Anh Cả Không Làm Không Công

Tác giả: Tạ Thượng Huân

Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015

Lượt xem: 134819

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/819 lượt.

h đòn, đã đủ đau khổ rồi, còn bị một tên anh trai chỉ ra sớm hơn ba phút ăn hiếp, ai ôi ~~ trời đố kị anh tài, bọn họ đều ghen tị sự hoàn mỹ của tôi, cố tình bắt nạt tôi làm trò vui, ai ôi……” một bên kể lể một bên từ kẽ ngón tay lén nhìn, Thủy Dạng cười đến đau bụng, mà tiếng cười của Thủy Dạng lại dễ dàng làm dịu mặt lạnh không vui của Quách Ngọa Hổ, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Quả nhiên có vấn đề, lão đại Ngọa Hổ thực sự đối với Thủy Dạng không giống với người khác.
Thân là đội trưởng tiền nhiệm của đội bóng rổ, Quách Ngọa Hổ lý ra phải xung phong nhận việc về trường thi đấu, nhưng lão đại anh lại không, luôn luôn không tỏ thái độ. Từ nhỏ Quách Ngọa Hổ đối với chữ số đặc biệt nhạy bén, đối với năng lực điều khiển xu hướng tiền bạc ai cũng không mạnh bằng Quách Ngọa Hổ, từ năm cấp 2 đã học giúp ông nội quản lí ghi chép trong nhà, trung học đã bắt đầu xem sổ sách công ty, mới bắt đầu đại học năm nhất đã biết được ai làm giả sổ sách, ai nhận tiền boa…… Liên gia gia còn trêu chọc nói anh là “Quỷ tiền đầu thai”! Càng miễn bàn từ nhỏ anh đã tự cầm tiền tiêu vặt của mình đi đầu tư, tiền vào như nước, đã là một tiểu phú ông rồi.
Nhưng Quách Ngọa Hổ chính là không thích làm không công! Thời học sinh vốn nên tham gia nhiều hoạt động xã đoàn, gia nhập hội học sinh là mệnh lệnh của ông nội, chọn đội bóng rổ là muốn rèn luyện thân thể, một khi đã tốt nghiệp, trách nhiệm giải quyết xong, còn muốn anh về thi đấu? Miễn bàn. Lão đại anh rất bận rộn, luôn trong tình trạng chuẩn bị đi Mỹ thi bằng chuyên viên thống kê.
Nhưng mà, vừa biết được Thủy Dạng nhận năm trăm tệ phí làm thêm của Lương Mỹ Đế, anh lại làm ra cái biểu hiện nên có của đội trưởng tiền nghiệm “Không hề chùn bước” về trường thi đấu, thái độ trước sau không khỏi quá khác biệt đi!
Trong đó nhất định có quỷ! Quách Đế Nhật chuẩn bị lấy ra tinh thần Sherlock Homes, truy tìm giữa Quách Ngọa Hổ và Vân Thủy Dạng có tình trạng gì mờ ám hay không?
Trở lại khu dùng cơm, quả nhiên tiếng người ồn ào, mọi người đều đã chọn xong món, để lại một chiếc bàn trống cho bọn họ, nếu không phải phía trước cửa hàng không đủ lớn, không chứa được quá nhiều người, nhóm mấy cô mê bóng nhất định xông vào thăm. Chẳng qua, vẫn là có ngoại lệ! Âu Thải Đồng dẫn Cao Hàn Vũ cùng Âu Thải Lâm nhất quyết đi vào, nói như thế nào cô ta cũng là quản lý tiền nhiệm của đội bóng, có chút quan hệ sâu xa, cô ta chỉ cần nói hai câu lời hay, ngay cả đội trưởng Nghiêm Hạo cũng khó lòng từ chối.
Lương Mĩ Đế chỉ làm rõ nói một câu, “Tự mình trả.” Vừa có náo nhiệt để xem, lại vừa có thể giúp lão mẹ gia tăng thu nhập, cô kiêu ngạo miễn cưỡng đồng ý.
Âu Thải Đồng sao có thể để ý chút tiền này? Chẳng qua trong quan niệm của cô ta, mỹ nữ tự nhiên sẽ có rất nhiều con trai tranh trả hộ.
Một gian nhà ăn bỗng chốc tràn vào ba mươi mấy người, đầu bếp bận, nhân viên phục vụ càng bận, Lương Mĩ Đế cùng Vân Thủy Dạng đều xuống giúp đỡ, từng phần từng phần món ăn bưng lên ào ào, món chính có lẩu nhỏ, mỳ Ý, thịt bò nướng, rượu gà hương thảo, cua nướng bơ, cơm sườn heo chà bông…… Có một, hai mươi loại lựa chọn, kèm theo đồ uống nóng lạnh; bánh ngọt, điểm tâm tính riêng. (đồ ăn đương nhiên sẽ chém ~~~)
Quách Ngọa Hổ nhìn thấy Thủy Dạng mang phần lẩu nhỏ ra, một khay lớn, có vẻ nặng, lập tức thuận tay nhận lấy, kêu một tiếng: “Lẩu chua, của ai?” Lập tức có người nhảy ra bưng đồ ăn của mình đi.
Lão đại vừa ra tay, liền biết có hay không. Ai dám giáo để lão đại bưng đồ ăn? Thủy Dạng chỉ cần đem đồ ăn tới tay Quách Ngọa Hổ, lập tức có người tự động đến lĩnh đi, không cần cô mang ra từng bàn từng bàn một, thật thoải mái.
Lương Mĩ Đế cùng các nhân viên khác thấy thể muốn làm theo? Thật có lỗi, lão đại không làm không công, tính giá một ngàn tệ một giờ.
Quách Đế Nhật kề tai nói nhỏ với anh trai, “Nhìn thấy không? Tâm tư lệch lạc của lão đại quá rõ ràng.” Phần cua nướng bơ của hắn cũng phải tự mình nhảy ra lấy đó! Hắn đường đường là tam thiếu gia từ khi nào thành khách mời chạy qua đường rồi?
Quách Hoàng Lượng cười khẽ một trận. “Không đơn giản, em 『 rốt cục 』 đã nhìn ra.” Âu Thải Lâm theo con đường hiền tuệ nhu thuận bưng phần ăn tới cho hắn, nhị thiếu gia không cự tuyệt là được rồi.
“Anh làm trò, chúng ta đồng thời sinh ra, dung lượng não của anh so với em không hơn một miligram nào đâu, em không tin anh sớm đã nhìn ra tình cảm đặc biệt của lão đại đối với Thủy Dạng.”
“Tên chim công tự kỉ nhà cậu, có thời gian cũng là phí trên mấy cô mĩ nữ, có bao nhiêu tâm tư phí lên người anh em? Chờ cậu nhìn ra dị trạng, làm không xong lão đại và anh đã tiến vào lễ đường hết rồi.”
“Nói bậy! Em quan tâm đến mỗi người Quách gia.” Quách Đế Nhật chỉ trời thề.
Có quỷ mới tin! Quách Hoàng Lượng cúi đầu thưởng thức món cơm rang gà xào cay do bà chủ tự mình xuống bếp làm.
Quách Đế Nhật lại dáo dác tự động dán lại. “Lão đại đối với Thủy Dạng thật sự khác nha! Anh ấy chưa bao giờ để ý chúng ta muốn chết hay mệt chết, lại chủ động giúp Thủy Dạng bưng thức ăn.”
“Bởi vì anh ấy luôn làm được nhiều hơn