
Tác giả: Tạ Thượng Huân
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 134806
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/806 lượt.
so với chúng ta. Mà Thủy Dạng là em gái nhỏ nhà ta, Quách gia dương thịnh âm suy nghiêm trọng cũng chỉ có một cô em gái này, lão đại thiên vị con bé không phải ngày một ngày hai.”
“Chỉ vì cô ấy là em họ?”
“Chuyện về sau ai biết được?” Quách Hoàng Lượng so với em trai nhìn rõ được mọi việc, nhưng hắn lại không có lòng hiếu kì.
“Anh, anh có nhớ chuyện một năm trước Thủy Dạng đột nhiên chuyển ra ngoài không, sau khi lão đại từ Mỹ về, phát cáu một bữa thật to, Liên gia gia cũng không hắng giọng một tiếng mặc kệ ảnh phát tiết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vị tiên sinh đây, anh với cậu từ Nhật Bản về cùng nhau, cậu không biết, anh làm sao biết được?”
“Thủy Dạng cũng không phải trẻ con, chuyển ra ở riêng có nghiêm trọng như vậy sao?” Quách Đế Nhật cắn chân cua cho hả giận.
“Cùng sống với nhau hai năm, cậu vẫn chưa phát hiện?” Quách Hoàng Lượng dừng lại uống hai ngụm canh.
“Cái gì?”
“Tính gà mẹ của lão đại, chỉ dùng ở trên người Thủy Dạng.”
Quách Đế Nhật biểu cảm phong phú nhìn anh trai song sinh của mình, lại nhìn Quách Ngọa Hổ bưng hai cái khay cùng Thủy Dạng về chỗ dùng cơm, hắn sợ run, trong đôi mắt đào hoa nổi dần nổi lên một chút kinh ngạc.
Làm sao có thể? Đó là anh cả Ngọa Hổ nhà hắn sao? Hắn không hiểu nhíu nhíu đầu mày.
“Xin hỏi một chút, sao anh luôn nhìn rõ mọi việc như vậy?” Hắn không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Bởi vì anh không háo sắc bằng cậu.” “Tượng mặt cười lạnh” cười đắc ý, vừa chướng mắt vừa phách lối!
“Thật sự tiện nghi cho cái da mặt giống em của anh, bằng không thật muốn thưởng cho anh hai đấm!” Quách Đế Nhật cầm lấy một cái chân cua khác dùng lực cắn xuống, tưởng tượng như đang cắn xương của ông anh thối kia.
Song sinh thật sự bất hạnh a! Muốn k người nhưng không k được. (k = kill)
Quên đi, tiệp tục giả Sherlock Holmes điều tra tình yêu của lão đại!
Kỳ thực không chỉ có hắn, nhóm đội viên có chút hiểu biết Quách Ngọa Hổ, cho dù nhìn lén cũng muốn nhìn một cái, kia thật sự là lão đại Quách Ngọa Hổ thiết diện vô tư không có chút thú vị nào sao?
Vóc người cao đầu đại mã (chỉ người cao to), tự nhiên sức ăn cũng lớn, nhưng có khoa trương như vậy không? Đem hơn mười loại bánh ngọt nhỏ trong tiệm, xếp đầy một khay, cậu ta từ khi nào thích ăn đồ ngọt vậy?
Chẳng qua phải nói thật, nhìn thôi mà cũng khiến người ta chảy nước miếng nha!
Bánh phô mai núi đen, bánh dâu tây bơ, bánh hạt dẻ Ango’rosh……
Thủy Dạng nhìn mà hoa mắt, chỗ này có đồ ngọt Đại vị vương sao?
“Anh Ngọa Hổ, em chỉ cần hai cái là được rồi.” Muốn cô bỏ tiền mua, cô cũng chỉ một tuần mua một chiếc ăn, hơn nữa đều đi nhà khác mua, bởi vì dì không chịu lấy tiền.
“Còn lại đóng gói, mang về kí túc làm thành điểm tâm sau khi ăn.” Quách Ngọa Hổ rõ ràng tính keo kiệt của cô…… Không, là cần cù tiết kiệm mỹ đức.
Thủy Dạng bĩu môi nửa ngày. Năm trăm tệ phí làm công cũng không đủ trả.
“Anh đã tính tiền trước rồi.” Anh buồn cười bổ sung một câu.
Đang bĩu môi nhất thời cười meo meo. “Được rồi! Anh đã cứng rắn muốn em nhân ý tốt, em liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Cám ơn em đã nể mặt, không làm tổn thương lòng tự tôn đàn ông của anh.” Khóe môi cười nhẹ, anh ngẩng đầu nhìn dáng vẻ thỏa mãn nheo mắt lại đáng yêu của cô, có bao nhiêu giống con mèo nhỏ được chủ cưng chiều, làm người ta hận không thể lập tức ôm vào lòng yêu thương, vành tai tóc mai chạm vào nhau một phen.
Từ trước kia anh cũng đã rất thích nhìn vẻ mặt đó của cô, thói quen tính toán tỉ mỉ anh xài bao nhiêu tiền cũng không để ý.
“Anh Ngọa Hổ, đến lượt em mời anh ăn một chiếc.” Cô mím môi cười, giơ ra một ngón tay.
Anh cũng không khách khí lấy ra một chiếc ăn, giống như mồm sư tử ngoạm một miếng đã hơn phân nửa chiếc, Thủy Dạng mỗi lần nhìn anh ăn cái gì cũng không thể nào hiểu nổi, cô ăn hai miếng cũng không bằng anh ngoạm một phát, nhưng mà thoạt nhìn chỉ cảm thấy hào sảng không chút thô tục, phát ra một sức hấp dẫn tinh khiết của đàn ông!
Bởi vì chuyên tâm nhìn, cái miệng nhỏ há ra không biết từ lúc nào, Quách Ngọa Hổ cho rằng cô cũng muốn ăn, còn lại khoảng một phần ba liền nhét vào cái miệng của cô, suýt nữa hại cô bị nghẹn.
“Miệng em quá nhỏ.” Anh cảm thấy không thể hiểu nổi.
Thủy Dạng khó khăn nuốt bánh ngọt, đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh.
“Là mồm anh rộng thì có!” Ép người ta ăn nước miếng, có đạo đức không vậy?
“Nếu muốn hôn môi, vấn đề kĩ thuật chỉ sợ còn phải khắc phục.” Anh thì thào tự nói.
Ai với ai muốn hôn môi cơ? Thủy Dạng mặt đỏ triệt để, không dám nhìn thẳng cặp mắt đang lóe ánh lửa kia.
Nhưng, cô rốt cuộc đỏ mặt cái gì? Cô cũng không dự tính hôn môi với anh.
Tuy rằng, mỗi khi tiếp xúc với anh, sự dịu dàng bá đạo của anh đối với cô khắc thật sâu trong lòng, trong đầu, cô khẳng định cả đời mình cũng sẽ không gặp được Quách Ngọa Hổ thứ hai, nhưng dù sao anh cũng là anh họ của cô, cô không thể quên điểm ấy.
Anh em họ vĩnh viễn không có khả năng cùng với nhau, anh tốt với cô, cũng sẽ chỉ là một đoạn hồi ức xinh đẹp.
Cô nên thấy đủ.
Cô cũng không yêu cầu xa vớ