
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341369
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1369 lượt.
có lực lần cuối cùng, đem nóng rực căng thẳng chôn thật sâu vào trong thân thể chật, ấm áp của cô, tận tình buông thả mình.
Đêm dài, rồi cũng kết thúc.
Hắn và cô ở trong phòng, triền miên cả đêm.
Thời gian, có lúc như ngưng đọng, có lúc lại trôi qua vùn vụt. Bất luận hắn có ham muốn cô như thế nào đối với hắn cũng là không đủ.
Khi cô mệt mỏi rã rời ngủ thiếp đi, hắn cứ như vậy nhìn cô, trong khoảnh khắc, hắn mong trời đừng sáng, lo lắng sau khi cô tỉnh lại, sẽ lại đuổi hắn đi.
Nàng sẽ không làm thế
Cô người nhà cùng nhau nướng thịt, cô cùng bạn đến bờ biển nghịch nước, cô ôm một đứa bé vừa đầy tháng. . . . . .
Dưới ánh mặt trời cô, cô cười thật rạng rỡ.
Lại một sinh nhật nữa, lại một cái bánh kem, nhưng lần này, cô ở trong phòng ăn biểu diễn Piano, cô tươi cười ôm hôn một người đàn ông đầu trọc lực lưỡng thoạt nhìn có vẻ hung dữ, cô vui vẻ choàng vai một cô gái, một cặp sinh đôi đ5p như Thiên sứ cùng cô chen chúc ngủ chung trên một cái giường lớn . . . . . . Trong tấm ảnh này, Vây xung quanh cô có rất nhiều bạn bè thân thiết, cha mẹ cô thỉnh thoảng xuất hiện, sau đó hắn thấy trong bức hình một cậu thiếu niên giống hệt Mark. Cậu thiếu niên cùng cô ở trong hoa viên của một toàn nhà xanh mát, ngồi đối diện nhau cùng làm bài tập, vẻ mặt cậu ta trầm tư, nhưng vẫn rất đẹp trai.
Mặc dù cậu thiếu niên kia có tóc đen mắt đen, nhưng dáng dấp xác thực cùng Mak rất giống nhau.
Hắn sửng sốt một chút, bắt đầu lật ngược trở lại những tấm hình phía trước, quả nhiên ở tấm hình cô học tiểu học, tên kia cũng có xuất hiện, chẳng qua là lúc đó hắn có tóc vàng mắt xanh, hơn nữa khi chụp hình thì luôn đứng ở một góc kín đáo nhất.
Lớn lên hơn một chút, tên kia bắt đầu nhuộm tóc thành màu đen, còn đeo thêm kính sát tròng màu đen.
Nhìn cô cùng Đồ Chấn chụp chung, đột nhiên, hắn nhận ra rằng, Đồ Chấn cũng là người giả dạng.
Tên kia giống như cô.
Một nỗi lo lắng mơ hồ, lại dâng lên trong lòng.
Cô không chỉ chụp chung cùng Đồ Chấn, mà trên thực tế, tất cả huynh đệ tỷ muội của bọn họ cũng thường xuyên ở chung một chỗ.
Hắn lật qua một trang nữa, một buổi hôn lễ, nàng mặc trang phục dâu phụ, đang cầm bó hoa của cô dâu trên tay, ngọt ngào cười nhìn vào ống kính.
Trong hình cô, vừa trẻ tuổi lại vừa vô tư, bất chấp sự uy hiếp của tên Mak, cô vẫn sống một cách rất vui vẻ, hơn nữa khi lớn lên lại là một thiếu nữ dịu dàng thiện lương. Người nhà của cô bảo vệ cô vô cùng chu đáo. Mặc dù Mak lần này bắt cóc cô thành công, nhưng bọn họ cũng đã cứu cô trở lại. Hắn đem quyển album ảnh khép lại, trả về chỗ cũ.
Cô gái nằm ở trên giường, ánh trăng chiếu vào người, trở mình, cái mền rơi xuống ngực, lộ ra đường cong mềm mại duyên dáng của cô.
Nơi này so với trên núi ấm áp hơn nhiều, cô sẽ không vì vậy mà cảm lạnh, nhưng hắn vẫn không nhịn được trở lại nằm trên giường, ôm cô vào lòng.
Cô thở dài, nhưng không hề tỉnh lại, chẳng qua là yên ổn rúc vào trong ngực hắn.
Cô ở chỗ này, cái gì cũng có.
Khí hậu ấm áp, điện nước đầy đủ, gia đình thương yêu. . . . . .
Lại một lần nữa, hắn nhận ra rằng, ngoại trừ bản thân ra, hắn không thể cho cô bất cứ thứ gì.
Hắn rất muốn mang cô đi, rời xa tất cả thị phi, nhưng hắn biết, hắn không thể có đủ năng lực bảo vệ cô.
Người nhà của cô so với hắn làm tốt hơn rất nhiều.
Ngắm nhìn cô ngủ say trong lòng mình, cổ họng đột nhiên nghẹn lại, hắn không nhịn được ôm cô thật chặt, cảm nhận da thịt của cô áp sát vào người, lắng nghe trái tim của cô và hắn hòa chung nhịp đập. Hắn muốn cùng cô ở chung một chỗ. Lúc hắn nói hắn cần cô thì cũng chỉ có lời nói mà thôi. Không có nhà cho cô, chỉ là một nơi hoang phế của hắn, cô đem nơi đó biến thành nhà, cũng chỉ là một nơi che mưa che nắng.
Bên ngoài, tiếng sóng biển rì rào, gió biển thổi liên hồi làm rèm cửa sổ tung bay phần phật.
Nơi này, trong đêm đen, rất an tĩnh, nhưng vẫn là ở trong thành phố.
Mấy ngày nay, hắn không phải là không bước ra khỏi cửa, nhưng đây là một thành phố xa lạ, với những con người không thân thiện.
Những người đó, vẫn luôn né tránh tầm mắt của hắn, sau đó len lén nhìn chăm chăm vào hắn, sau lưng hắn bàn tán xôn xao , hướng về phía mặt của hắn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nếu như muốn cùng cô ở một chỗ, hắn nhất định phải chịu đựng được những điều này.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một cái.
Hắn biết, hắn nhất định phải chọn lựa.
Tiếng ve kêu rả rích. Trời trong xanh, không một bóng mây. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ có trời và biển một đường. Lúc cô tỉnh lại, đã không thấy bong dáng của hắn đâu. Sơ Tĩnh ngồi yên ở trên giường, nhìn gian phòng trống rỗng, trong chớp mắt, cô như ngừng thở, không có cách nào nhúc nhích, đau lòng đến cực độ, cho là đêm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Bỗng dưng, cô nghe được trong phòng tắm vang ra tiếng nước chảy, thân thể trần truồng, cô bước xuống giường, đi tới bên ngoài cửa phòng tắm, mở cánh cửa đang khép hờ ra.
Người đàn ông đang đứng ở dưới vòi hoa sen, nhắm mắt ngẩng đầu