
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341366
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1366 lượt.
sẽ lấy quần áo sạch cho anh."
Nhưng khi cô mở cửa thì lại bất cẩn bị một túi đồ làm cho vấp ngã.
Hắn thật nhanh đỡ lấy cô, sau cả hai cùng nhìn về chướng ngại vật. Đó là hành lý của hắn, một người nào có lòng tốt, đã sớm đoán được chuyện gì đã xảy ra, nên đem đồ của hắn tới đây, đặt trước cửa phòng cô.
Sơ Tĩnh xấu hổ cả người, cho đến lúc này, mới nghĩ tới việc ở trong phòng từ trên xuống dưới sợ rằng ai cũng đã biết, hắn đã trong phòng cô cả buổi tối.
Ở trong một gia đình lớn, chính là thật bất tiện.
Irapa đem hành lý của hắn vào phòng, thay một cái áo thun và quần jean mới.
Cô nhìn chuyện này thản nhiên như không, tuyệt nhiên không cảm thấy lúc túng trước mặt người đàn ông này, bỗng nhiên nhận thấy, thật ra thì giống như cũng không hề hấn gì.
Cô thương hắn, cô hận không thể cho toàn thế giới biết.
Vừa lúc đó, bụng của cô đột nhiên sôi lên.
Cảm giác lúng túng thật nhanh tràn về.
Hắn giương mắt nhìn cô, Sơ Tĩnh đỏ mặt, thẹn thùng không nói được.
"Em đói bụng rồi." Hắn đi lên phía trước, mỉm cười.
"Ừ, em đói bụng." Cô xấu hổ thừa nhận.
Cô lúc này trông thật ngọt ngào lại thật đáng yêu.
Hắn gần như muốn bế cô lên trên giường lần nữa, nhưng thời gian không còn sớm, cô đã bỏ lỡ bữa ăn tối cùng bữa ăn sáng, cần ăn một chút gì để lấy sức lại. Nhưng hắn vẫn không nhịn được cuối xuống hôn cô, rồi vuốt mặt của cô nói: "Chúng ta đi ăn một chút gì thôi."
"Tuyệt." Người đàn ông này hôn cô, đầu cô tự nhiên choáng váng. Ôm lấy vai hắn, Sơ Tĩnh thở dài, thiếu chút nữa không muốn buông tay, nhưng cô thật đói bụng, hơn nữa nếu không đi xuống, chỉ sợ cũng sẽ có người tìm tới cửa.
Cho nên cô buông tay ra, lưu luyến không rời vuốt lại cho phẳng phiu vai áo đã bị cô níu nhăn nhúm cả lại, tay lướt qua lồng ngực của hắn, mơn trớn cơ bụng hắn, khi hắn cầm lấy tay của cô thì cô mới phát hiện ra mình đang sờ hắn.
Cô xấu hổ ngước nhìn, bắt gặp ánh nhìn sâu sắc của hắn.
"Em cần ăn cơm." Lời hắn vang lên: "Một lát nữa lại ăn anh."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, cô miễn cưỡng rút tay về, thế nhưng hắn lại vẫn nắm chặt.
Cô xấu hổ nhìn hắn, hắn đan bàn tay vào tay cô.
"Một lát nữa thôi." Hắn cam kết.
Cô cùng hắn bước xuống lầu, mới đi đến một nửa cầu thang, Sơ Tĩnh chỉ nghe thấy A Nam la oai oái.
"Ui, bà xã, nhẹ tay một chút, đau quá."
"Đáng đời anh."
"Anh đâu có ác ý đâu, chẳng qua là tốt bụng đi nhắc nhở một chút, ai biết hắn sẽ động thủ vào mặt anh! Ui, đau đau đau!"
"Ai khiến ngươi rảnh rỗi thích gây chuyện."
"Thật rất đau á..., nếu được em hôn anh một cái, yêu một cái sẽ không đau đớn nữa , hôn một cái đau đớn sẽ biến mất."
"Đừng có mơ."
"Vậy để anh hôn em cũng được!"
Sơ Tĩnh đi tới phòng khách, vừa lúc nhìn thấy A Nam điệu bộ như một con thú bộ dạng háo sắc, đem Điềm Điềm đè ở trên ghế sofa, nhưng hắn còn chưa hôn được cái nào, liền bị cha của cô bé cầm cái khay gõ một cái vào đầu.
"Tiểu tử thúi! Đây là phòng khách nhà tôi, cậu tính biến nó thành khách sạn để ân ái? Con gái của tôi còn chưa lên tiểu học, cậu dám làm ô nhiễm ánh mắt của nó, để cho nó học hư mấy thứ không ra gì, tôi liền làm thịt cậu!"
Lời cảnh cáo này, sợ rằng hơi bị muộn.
Ngay lập tức, Sơ Tĩnh nghĩ đến cảnh tiểu muội hôn Irapa lần đó.
Cô quay đầu nhìn hắn, quả nhiên nhìn thấy trong mắt hắn mang theo một nụ cười, hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện đó.
Hai người nhìn nhau cùng cười, sau lưng truyền đến một tiếng trêu chọc."Oa, làm ơn, nhìn hai người các ngươi liếc mắt đưa tình, tôi nổi da gà lên hết rồi đây." Cô quay đầu nhìn lại, là A Lãng. Mắt phải của hắn bầm tím, cằm cũng có máu bầm; chắc là, tối ngày hôm qua hắn cũng dính một đấm vào mặt.
Cô nhìn tên bạn thân thanh mai trúc mã, trong lúc nhất thời, không biết nên tức giận hay là nên thông cảm với hắn.
"Các ngươi thật rất đáng đời." Cô lầu bầu.
"Làm ơn, người này thiếu chút nữa là đem tay của tôi bẻ gảy." A Lãng từ bên cạnh Irapa chen tới, cố làm ra giọng oán trách: "Chậc chậc, không nghĩ tới cô gái này như thế mà trọng sắc khinh bạn, uổng phí tôi nhiều năm qua đối với cô một tấm chân tình, sớm biết năm đó cô đối với tôi vừa thấy đã yêu thì tôi liền đem cô ăn hết, giờ lại để cho người khác chiếm lấy. Ai, thật là làm cho người ta đau lòng quá đi. . . . . ."
Nói xong, tay hắn bóp chặt tim, bộ dạng thương tâm đứt ruột.
Cô đỏ mặt, làm bộ muốn đánh hắn, "Tôi nào có! Ngươi đừng có mà nóibậy nói bạ à”
A Lãng cười phóng đãng nhảy lên, vừa lắc đầu, vừa la hét: "Ai, cái cô gái này, có đàn ông rồi thì không biết đến bạn á!"
Cô thật rất muốn đánh hắn, nhưng Irapa ôm eo cô, kéo cô vào lòng.
Lo lắng hắn hiểu lầm, cô vội nói: "Anh đừng có nghe hắn nói bậy, chúng ta chỉ là bạn cùng nhau lớn lên mà thôi."
Cho dù nghe không hiểu, hắn cũng nhìn ra được, cậu trai kia cố ý khiêu khích hắn, muốn châm chọc, ly gián, hắn không phải không để ý, bất quá hắn đang ôm mỹ nhân trong tay, tối ngày hôm qua còn đánh người này vài cú đấm, hắn nên biểu hiện một chút phong độ.
"Không sao." Hắn nhoẻn miệng.
Cô th