
Nếu Anh Là Giọt Lệ Nơi Đáy Mắt Em
Tác giả: Mộc Phạn
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341892
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1892 lượt.
i Bắc Kinh. Sau khi trở về, bố anh không nhắc đến tình hình ở đó nửa câu, Tần Mẫn Dữ cũng không buồn hỏi chuyện đó.
Khi thi đại học, ý định của Tần Mẫn Dữ là chọn trường học chứ không chọn thành phố để đến học. Nhưng anh cũng biết rõ một điều rằng, bố đang rất quan tâm tới chí hướng của anh, ông luôn hy vọng anh sẽ thi vào các trường đại học ở Bắc Kinh. Lúc bấy giờ, nhà anh đã mắc điện thoại cố định . ông nội tỉnh thoảng gọi điện tới. Bố thường bảo anh nghe điện thoại chỉ xoay quanh mấy chuyện học hành.Trong lòng của Tần Mẫn Dữ, người thân chỉ là những người ở quanh đó, ông nội chỉ là một từ để gọi. Anh gọi cái tên đó nhưng chẳng có chút tình cảm gì.
Sau khi thất bại ở kỳ thi đại học, phải vào trường đại học C, mẹ Tần Mẫn Dữ mới kể cho anh nghe, ông nội anh đã kết hôn thềm hai lần nữa nhưng đều không có con. Vì vậy ông ã nói với bố anh rằng muốn anh đến Bắc Kinh ở. Bố anh cũng đã rất mâu thuẫn, ông biết Tần Mẫn Dữ chưa chắc đã muốn đến đó nhưng bố anh cũng không thể bỏ qua mong đợi và ý nguyện của ông nội . Việc Tần Mẫn Dữ không đỗ vào Đại học Q lại vô tình tình giải quyết ván đề này. Từ đó, ông nội lại từ bỏ ý địnhmuốn anh đến Bắc Kinh và những cuộc điện thoại cũng thưa dần đi.
Ôm mối hận đó trong lòng, Tần Mẫn Dữ quyết tâm phải vượt qua mọi đối thủ, gặt hái thật nhiều thành công. Sau khi thành công rồi, anh sẽ quay lại rồi để cho ông xem. Tuy nhiên đợi đến khi ra được nước ngoài, cầm được chiếc chìa khóa của sự thành công, anh mới cảm nhận được rằng suy nghĩ của mình còn quá ngây thơ. Nếu như đã coi người ông nội kia là người ngoài, hà tất anh phải đấu tranh với ông như vậy rồi thì anh thấy mình càng phải hiếu thuận hơn với bố.
Sáng sớm hôm đó, buổi sáng mà Tần Mẫn Dữ tỉnh dậy bên cạnh Cố Thả Hỷ, tại sao anh phải tức giận như vậy? ngoài việc tức giận vì hông che đậy được sự nhếch nhác khốn khổ của mình ra thì anh còn tức giận vì có cảm giác như mình đã trúng kế của bọn họ. Một ngày trước đó, Tần Mẫn Dữ đã tìnhcờ nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trịnh Hữu Khánh và Đinh Chỉ Túc ở trước cửa kí túc xá.
“ Cậu nói đi, có chịu giúp hay không hả ?”đó là giọng của Đinh Chỉ Túc
“ Cậu nhất định phải thế à? Bọn mình không nên nhúng tay vào chuyện của Tần Mẫn Dữ”
“ Tớ cũng không muốn nhúng tay vào chụyện đó. cậu xem ngần ấy năm, tớ có đếm xỉa gì chuyện đó không ?”
“ Cậu lúc nào cũng nhắm vào Tần Mẫn Dữ, có phải là...”
Trịnh Hữu Khánh vặn lại
“ Là cái gì, ý cậu là cái gì ?’
" Có phải cậu thích cậu ấy ?’, Trịnh Hữu Khánh ấp a ấp úng hồi lâu mới thốt ra được câu đó
" Đùa à ? Tớ thích cậu ta, tớ thích Tần Mẫn Dữ ?! ". Đinh Chỉ Túc lạnh lùng hừ một tiếng : ‘Tần Mẫn Dữ có tốt như vậy không ?ai cũng thích cậu ta à ? Tơ không có hứng "
" Cậu không có hứng hay là thật sự không thích cậu ấy ?, Trịnh Hữu Khánh đối đáp lại một cách sắc sảo
" Đã không có hứng thì lại càng không thích ", Đinh Chỉ Túc vô tư nói. Thái độ của cô ấy rất thẳng thắn, không hề có ý đinhhj che dấu điều gì cả
" Nếu không thích, vì nhóm bọn mình, cũng nên chung sống hòa bình đi "
" Tại sao phải cố gắng ? Cậu ta đối tốt với Thả Hỷ, tớ còn khách khí một chút. Đằng này cậu không những không tốt với Thả Hỷ, còn muốn đánh bài chuồn, làmư thế không liên quan gì đến mình. Vai trò cuả tớ là không để cậu ta đạt được mục đích. Cậu ta bị các cậu làm cho hư hỏng rồi nên mới buông thả như vậy.’
" Chắc chắn sau này Tần Mẫn Dữ sẽ ngỏ lời với Thả Hỷ "
" Ai cần cậu ta sau này mới ngỏ lời, tớ cần cậu ta phải ngỏ lời ngay bây giờ. Đừng cho rằng Thả Hỷ của tớ dễ bị bắt nhé ! "
" Những chuyện cậu ấy không muốn làm, ai mà ép buộc được ? cậu có cách gì à ? "
" Không có thì mới cần cậu giúp đỡ, sao đầu óc cậu lại ngốc nghếch thế nhỉ ! "
" Đúng vậy, tớ ngốc nghếch cũng chẳng sao, chỉ cần cậu thông minh là được rồi. "
" Sao lại chỉ cần tớ thông minh là được rồi ? "
" Sau này con cái sẽ có ngoại hình giống tớ, đầu óc giống cậu, chẳng phải là được rồi hay sao ?’ Trịnh Hữu Khánh vốn rất tự hào với vóc dáng thể thao của mình
" Con cái, còn cái nào ?’, Đinh Chỉ Túc nghi hoặc hỏi lại sau đỉ còn tiếng la oai oái của Trịnh Hữu Khánh
Nghe đến đó, Tần Mẫn Dữ thấy không cần thiết phải nghe nữa. Anh cũng biết Đinh Chỉ Túc đang có dự định gì, thậm chí có khi Thả Hỷ cũng đang đợi anh mở lời trước. Phải ngỏ lời gì bây giờ, chẳng lẽ phải nói là sau này muốn kết hôn với Thả Hỷ, hay lý tưởng nhất có thể để Thả Hỷ cùng anh ra nước ngoaì du học ?
Nếu bây giờ, Tần Mẫn Dữ đã tương đối điềm đạm để xử lý những chuyện như vậy, hay nói một cách khác, giờ đây, không có chuyện gì là không thể giải quyết được. Nhưng lúc đó, Tần Mẫn Dữ đang có cảm giác bbị người thân xa lánh, dường như d luận đang nghiêng về một bên còn anh thì bị cô lập. Vì vậy, từ sau khi nghe được mẩu đối thoại đó, mỗi lần nhìn thấy Thả Hỷ, Tần Mẫn Dữ đều có cảm giác như cô đang giả bộ yếu đối để lấy lòng anh. Thả Hỷ làm bất cứ điều gì, anh đề có cảm giác cố ấyđang có một dụng ý khác. Cũng có thể gio mục tiêu tuyên chiến thắng trước mắt đã che lấp tầm nhìn của anh. Tr