
Tác giả: Mộc Phạn
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341872
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1872 lượt.
mà đau như vậy! “Kỹ thuật” của anh ta sao lại kém thế cơ chứ! Lần nào cũng thế này chắc mình sẽ chết vì đau mất! Vừa rồi mạnh như vậy, không biết có ảnh hưởng gì đến đứa bé không?
Thả Hỷ thay quần áo, nằm lại xuống giường. Trong lòng cô vẫn ngổn ngang những suy nghĩ, có nên hỏi Chỉ Túc những vấn đề mình đang đối mặt hay không. Tuy nhiên, không đợi đến khi có câu trả lời, Thả Hỷ đã ngủ thiếp đi trong ngôi nhà mới của cô, trên chiếc giường tân hôn của cô, bên cạnh người chồng mới của cô. Suy nghĩ cũng cần phải có sức lực mà cô lúc này đã chẳng còn chút hơi sức gì nữa rồi.
* * *
Thả Hỷ dừng lại một chút, cố làm ra vẻ mặt dày mày dạn lại nói: “Nhưng giờ này, tôi phải về nhà nấu cơm.” Nhìn khuôn mặt bỗng tái mét của Ngô Hoạch, Thả Hỷ cũng không nỡ nói thêm gì nữa.
Nếu Ngô Hoạch muốn thể hiện giữa họ chẳng có chuyện gì xảy ra thì cô ấy cũng hơi ngốc nghếch. Tuy nhiên, cô ấy gần gũi với mình làm gì nhỉ, chẳng phải là tìm kiếm sự đau khổ hay sao! Hơn nữa, mình cũng chẳng có thói quen tâm sự chuyện riêng tư, cũng chẳng muốn trả lời những câu hỏi có ý thăm dò.
Vẫn biết rằng mục đích của người phụ nữ này không đơn thuần, Thả Hỷ thực tế cũng chẳng muốn giao du với cô ấy, “Xin lỗi nhé, tôi phải về đây, nếu muộn chút nữa, rau cỏ ngon cũng bị người khác chọn hết mất.” Những câu nói bình thường nhất như vậy cũng có thể kích thích cô ấy. Quả nhiên, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia lại càng tái hơn.
Nhìn bộ dạng của Ngô Hoạch, Thả Hỷ nghĩ cô gái này không lợi hại như mình nghĩ. Toàn bộ con người Ngô Hoạch lúc này chỉ là một cô gái vô cùng yếu đuối.
Câu nói tiếp theo của Ngô Hoạch lại xoá tan mọi phán đoán mới của Thả Hỷ.
“Vậy tôi đến nhà bạn chơi có tiện không?”
Thả Hỷ giương to mắt, há hốc mồm, tình thế đã xoay ngược lại rồi! Nợ người ta một bữa ăn, người ta muốn mời mình, mình đã từ chối, người ta lại muốn đến nhà mình chơi, mình từ chối thế nào đây? Thả Hỷ chẳng biết phải nói thế nào nữa. Dù sao vẫn cùng làm việc trong một khoa, bản thân mình còn phải phục vụ người ta, lẽ nào lại nói thẳng ra rằng mình không có cảm hứng với chuyện của họ?!
Thả Hỷ dù sao cũng đã được rèn luyện qua hai năm vừa rồi, biết không thể lay chuyển được cái cô Ngô xinh đẹp này, rõ ràng là đang dẫn sói vào nhà đây. Nhưng lúc đó, Thả Hỷ vẫn giữ được bình tĩnh, cố nở một nụ cười nắm thế thượng phong, “Hoan nghênh! Hoan nghênh, vậy để tôi…”
Thả Hỷ còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại di động lại reo lên. Thả Hỷ từ trước tới giờ chưa hề cảm thấy tiếng chuông điện thoại lại êm tai như vậy, thậm chí cả khi mới có điện thoại, ngồi đần ra chờ nó kêu thì tiếng kêu của nó cũng không hay bằng lúc này.
Trỏ nai bảo ngựa, đổi trắng thay đen, bất kể là ai mình cũng phải kiếm cớ “ve sầu lột xác”, “chuồn là thượng sách”, Thả Hỷ tự nhủ rồi nghe điện thoại.
“Thả Hỷ à?” Bỗng nhiên lại là giọng của Triệu Vĩ Hàng. Thả Hỷ nghĩ, đây chẳng phải là nhân lúc tôi ốm thì đòi mạng tôi luôn, muốn đổ thêm dầu vào lửa hay sao?
“Vâng.” Thả Hỷ làm bộ vui vẻ.
“Đi làm về thì đến thẳng nhà bố mẹ nhé, tí nữa anh qua sau.”
“Ừ, hả?” Thả Hỷ không ngờ tới, quả là chết đuối vớ được cọc, vội vàng trả lời: “Vâng, em sẽ đi ngay. Có phải mua gì không?”
Đầu dây bên kia, Triệu Vĩ Hàng cũng đang ngạc nhiên vì sự nhiệt tình bất ngờ của Thả Hỷ. Mấy ngày hôm nay, cô luôn lầm lì với anh, “Không cần đâu.” Thả Hỷ tắt điện thoại, ngẩng đầu lên tỏ vẻ áy náy: “Chị xem, thật là ngại quá! Hôm nay nhà tôi lại có việc, chúng ta hẹn nhau hôm khác vậy nhé!” Cái cô Ngô Hoạch này quả là đáng sợ! Biết mình không phải là đối thủ của Ngô Hoạch, Thả Hỷ không đợi Ngô Hoạch tiến thêm bước phản công nào nữa, vội chào tạm biệt rồi ra về.
Vừa vào đến cửa, Thả Hỷ vội thăm dò nét mặt của mẹ chồng, vẫn tốt, sau đó lại bắt đầu câu chuyện như những lần trước.
“Thả Hỷ, hai đứa đang bận những gì vậy?”
Thả Hỷ vội báo cáo lại với mẹ chồng tình hình gần đây. Riêng Triệu Vĩ Hàng, cô luôn miêu tả một cách tỉ mỉ, mấy giờ ngủ dậy, mấy giờ về nhà, khẩu vị như thế nào, buổi tối ngủ được mấy tiếng, từng mục từng mục cụ thể. Nhìn nét mặt mẹ chồng có vẻ hài lòng, Thả Hỷ mới nhè nhẹ thở phào.
“Ngày nào cũng phải đi chợ nấu cơm cũng vất vả cho con. Hồi bố mẹ con ở nhà, hai đứa còn có thể thi thoảng qua đó ăn cơm. Bây giờ một mình con phải lo liệu tất.” Mẹ chồng nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Thực ra, mỗi tuần hai vợ chồng cũng có thể về đây hai lần, con cũng được nghỉ ngơi một chút. Đợi đến lúc nào “có bụng”, không tiện làm việc thì ngày nào cũng qua đây luôn.”
“Có bụng, không tiện làm việc” Bà mẹ chồng đang phát huy trí tưởng tượng phong phú đây. Bà không biết rằng hai vợ chồng họ phòng hộ rất tốt, làm sao mà có em bé được. Mặc dù trong bụng biết rằng chuyện đó không thể xảy ra nhưng Thả Hỷ chỉ khẽ mỉm cười. Đây chính là ân nhân vừa cứu mình ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, Thả Hỷ bỗng thấy mẹ chồng hôm nay gần gũi hơn mọi ngày rất nhiều.
Ngồi nói chuyện một lát, Thả Hỷ lại vào bếp tìm việc gì đó cho bận tay bận chân một hồi lâu mới thấy bố chồng và Triệu Vĩ Hàn