
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:45 22/12/2015
Lượt xem: 1342159
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2159 lượt.
đè chặt cô xuống, mỗi đồng tác đều cuồng bạo như muốn hành hạ cô:
-Giải khuây thôi à? Anh nghiến răng. Tư Đồ Quyết, mẹ em nói không sai, em đê tiện đến thế này cơ à?
Cô khẽ rên rỉ vì đau, nhưng lại giống như những tiếng rên khoái lạc.
-Phải, em đê tiện thế đấy, anh khinh em mà vẫn quấn lấy em, không phải cũng đê tiện như em sao?
Diêu Khởi Vân đã chẳng còn nghĩ được nữa, anh điên cuồng khao khát, không chút nương nhẹ, chỉ muốn nuốt sống cô, hóa thành tro bụi cùng cô, có vậy cô mới hoàn toàn thuộc về anh, không còn dấu vết của bất kì gã đàn ông nào nữa.
Anh chẳng nhận ra rằng lúc điên cuồng nhất cũng là lúc mềm yếu nhất , cơ thể anh dính chặt lấy cô, từng tấc da thịt dán sát vào cô, tuyệt vọng giữ cô trong lòng, chỉ sợ niềm khoái lạc “ đê tiện” này kết thúc. Anh ngỡ rằng đây chỉ là mơ, lại sợ cô sẽ thức giấc trước mình, liền buột miệng nói:
-Thế nào, tôi có khỏe hơn lão già kia không?
Tư Đồ Quyết quay đầu lại cười với anh, hổn hển nói:
-Anh …Anh chẳng bằng cái móng tay ông ấy.
Vừa dứt lời, tóc cô đã bị nắm chặt lấy, da đầu căng ra đau đớn, chỗ nào đó trên người dường như không thuộc về cô nữa, cả đến linh hồn cũng bị trục xuất ra khỏi thân thể. Nhưng phần hồn hoàn chỉnh mà đáng tín nhiệm đó lại hân hoan nhìn kẻ đang trần mình chịu trận phía dưới anh, đến cuối cùng cũng không để rơi nước mắt.
Khi mọi thứ đã bình lặng lại, anh buông mái tóc cô, khinh miệt đẩy cô ra rồi rút ra khỏi thân thể mồ hôi nhễ nhại của cô. Để mặc cô nằm đó, anh một mình đi thẳng vào nhà tắm. Diêu Khởi Vân có tính ưa sạch sẽ, vừa nãy bị ma xui quỷ khiến mà quấn quít lấy cô nên cảm thấy như đã bị vấy bẩn, chỉ muốn tắm sạch sẽ để gột bỏ.
Nghe như tiếng nước chảy, Tư Đồ Quyết tức tốc mặc lại quần áo, lục tìm như điên như dại trong đám quần áo vương vãi của anh, tìm cả ngăn tủ của anh nữa. Cầm được chìa khóa trong tay, xem như mọi vết thương trên mình, nỗi tủi nhục đau đớn hơn hết thảy vết thương cùng giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống của cô đã được đền trả xứng đáng. Quả nhiên song sắt của sổ phòng này đã được hàn rất chắc chắn. Cô chạy chân trần lên lầu, liều lĩnh lục tìm cả trong phòng của cha mẹ, mặc cho ông ba Tư Đồ có hiểu lầm là bị cướp vét sạch, cuối cùng cũng tìm thấy giấy tờ tùy thân. Cả đêm qua không ngủ, hành lý gọn nhẹ cũng đã thu dọn xong xuôi, tuy chẳng ai vào phòng nhưng Tư Đồ Quyết vẫn sợ lộ, bèn cẩn thận đem giấu vào tủ quần áo. Giờ đây cô xách va li nhỏ đó, làm theo kế hoạch đã thầm vạch ra trong đầu ngàn lần mà chuồn xuống gác, cuối cùng đã chạm vào ổ khóa nằm vắt ngang trên cổng chính.
Lúc cô thử đến chìa khóa thứ hai thì mô hôi tay đã ra đầm đìa, chìa thứ ba suýt trượt khỏi ổ khóa. Đúng lúc đó cô Diêu mơ mơ màng màng từ trong phòng đi ra, bà sững người nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Quyết đang hoảng hốt.
Chắc cô Diêu sẽ la toáng lên ngay bây giờ.
Nỗi tuyệt vọng trào lên như song thần, Tư Đồ Quyết bắt đầu thầm cầu khấn như cố nắm bắt cơ hội sống sau cùng trước khi chìm vào lòng biển:
-Cô ơi, cô để cháu đi đi. Cháu đi rồi, mọi thứ trong nhà này sẽ thành của anh ấy, anh ấy cũng không quấn quít cháu nữa, sau này cô có thể yên tâm rồi….cháu xin cô đấy, cô để cháu đi đi.
Cô Diêu mở miệng định kêu lên, nhưng lát sau bà dụi dụi mắt, thẫn thờ lùi bước, khẽ khàng khép cửa lại.
Chìa thứ ba cuối cùng cũng tra vừa, Tư Đồ Quyết bước một chân ra cửa, ánh mặt trời đổ ập xuống đầu cô khiến cô cảm thấy như đã xa cách cả mấy đời. Vừa đi được mấy chục mét, xe nhà họ Ngô quả nhiên đã lặng lẽ đợi bên đường, Ngô Giang gầy hóp cả má xuống xe đón cô, nhét một gói đồ căng phồng vào lòng cô.
Mặc cho mình mẩy mồ hôi nhễ nhại, cô vẫn ôm chặt lấy người bạn thân nhất của mình. Ngô Giang buông cô ra, nhìn gương mặt nhếch nhác của cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ lộ vẻ buồn bã:
-Đi thôi, muốn đi thì nhanh lên.
Diêu Khởi Vân lấy bằng lái đã mấy năm nay chưa hề phạm luật lần nào nhưng nếu có thể, anh sẽ tông vỡ hết mọi cột đèn đỏ. Đáng lẽ anh phải sớm nghĩ tới, với tính tình của mình, cô chịu bị khuất phục dưới thân thể anh chẳng rên lên một tiếng, thậm chí còn hòa cùng anh, có lấy lòng anh, lại còn chọc giận anh nữa, không thể chỉ là trò “đê tiện” bày ra nhân buổi chiều nhàn rỗi được. Còn anh lại đầm mình trong làn nước lạnh quá lâu, mãi tới khi đầu óc mê mụ nguội dần mới nhận ra cơn khủng hoảng sâu trong đáy lòng này từ đâu tới. Anh chẳng kịp lau mình, liền tiện tay vớ lấy một bộ đồ khoác lên người rồi xông ra nhưng chỉ còn thấy cảnh cửa mở toang và ánh nắng chói lóa bên ngoài.
Một mình cô chắc chắn không thể trốn được, nhất định phải có người đón, kẻ đó chẳng phải là Trâu Tấn thì cũng là Ngô Giang. Diêu Khởi Vân lái xe đuổi theo cả quãng đường quả nhiên ở một giao lộ đang tắc nghẽn mà cô nhất định phải đi qua, anh đã trông thấy chiếc xe xám bạc nhà họ Ngô ở phía xa. Anh bèn bám theo chiếc xe đó ra khỏi nội thành, thấy nó sắp chạy lên đường cao tốc gần sân bay, nào ngờ cách trạm thu phí không xa, nó bắt đầu đi chậm lại, cuối cùng trước sự truy đuổi của anh, nó bèn tấp vào lề đường rồi đỗ lại.
Diêu