
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:47 22/12/2015
Lượt xem: 1342622
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2622 lượt.
y đuổi. Từ dáng vẻ ấy của cậu, Hướng Viễn có thể tưởng tượng ra những nỗi sợ hãi và hành hạ cậu gặp phải trong giấc mơ, cậu muốn thoát ra nhưng lại rất bất lực. Khi mặt trời ló dạng, Diệp Quân lại mỉm cười thức dậy bên cô như hoàn toàn không nhớ gì cơn ác mộng quái quỷ đeo bám cậu suốt đêm qua.
Cuối cùng trong một đêm, Diệp Quân hét lên choàng tỉnh, mồ hôi đầm đìa như mưa.
Hướng Viễn ngồi dậy, ôm lấy cậu từ phía sau, cảm thấy nhịp tim dập dữ dội như muốn thoát ra khỏi lồng ngực của cậu.
"Nói em biết, anh đang sợ gì?" Cô đã từng nghĩ mình không hỏi thì cậu cũng không nhắc đến, tất cả sẽ nhòa nhạt dần trong sự bào mòn của thời gian nhưng cô đã nhầm, cơn ác mộng ấy không chịu buông tha cậu, cậu cũng không chịu buông tha cho mình.
"Máu, anh mơ thấy máu trên người Đằng Tuấn, rất nhiều, rất nhiều, tuôn ra như thủy triều, ngập cả qua đầu anh, anh ngửi thấy vị tanh của máu. Anh há miệng ra kêu thì máu lập tức chui vào trong." Diệp Quân thở hổn hển, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bắn chết một người đang bỏ trốn không một tấc sắt trong tay, Đằng Tuấn
ĩ \ rst ĩ
tuy có tội nhưng đêm ây, cậu cũng không cân đưa cậu ta vào chò chét.
Hướng Viễn khẽ xoay mặt Diệp Quân đối diện với mình: "Diệp Quân, anh giết cậu ta có phải vì em không?".
Diệp Quân như trở lại con ngõ nhỏ tối tăm hun hút ấy, trên mặt đất lầy lội tiếng bước chân họ gấp gấp và rối loạn. Sau khi đuổi theo ra khỏi căn hộ chung cư của Hướng Viễn, Diệp Quân cứ đuổi mãi theo Đằng Tuấn tháo chạy, trên tay cậu ta đang có một thứ có thể hủy diệt cả thế giới của cậu và Hướng Viễn, nếu như đêm nay để cậu ta thoát thân, hậu quả sẽ nghiêm trọng khôn lường.
Vị trí khu chung cư ấy tuy không hẻo lánh lắm nhưng xung quanh đều là những căn nhà cũ kĩ già nua, những con ngõ nhỏ lắt léo nhiều vô cùng. Đằng Tuấn không quen thuộc với nơi này, nhưng Diệp Quân thì khác, lúc Hướng Viễn còn ở đây, cậu đã từng là khách thường xuyên của khu này.
Cuối cùng, Đằng Tuấn bị cậu ép vào một con ngõ cụt, tiếng còi xe cảnh sát mỗi lúc một gần. Đằng Tuấn đã thử nhảy qua bức tường cuối con ngõ nhưng lại bị ngã sóng soài ra đất. Phía sau, Diệp Quân tiến từng bước lại gần, cậu ta biết mình không phải đối thủ của Diệp Quân.
"Cậu đừng tới đây, tôi ngồi tù thì có lợi gì cho cậu? Tôi sẽ vạch trần mọi chuyện xấu của Hướng Viễn ra, đến lúc đó chẳng ai tốt đẹp được... Diệp Quân, cậu tha cho tôi một con đường đi, tôi không muốn ngồi tù! Hướng Dao và đứa trẻ đang chờ tôi", Đằng Tuấn co rúm người dưới chân tường van xin.
Diệp Quân đưa tay ra: "Đưa đoạn ghi âm cậu nói ra cho tôi".
"Đưa cho cậu? Sau đó các người lại đưa tôi đến pháp trường để ăn đạn? Cậu đừng nằm mơ, hoặc thả tôi đi hoặc đợi mà thấy kết cục của Hướng Viễn! Cậu nghĩ thế nào, có giỏi thì giết tôi đi, dám không? Không dám thì để tôi đi, bức ép tôi thì cùng lắm tôi sẽ phá, đến lúc đó chỉ cần tôi còn sống thì tuyệt đối sẽ không tha cho các người."
"Tôi nói lại lần nữa, đưa nó ra đây." Tay Diệp Quân đã đặt lên khẩu súng, bao da bên ngoài lại bị mồ hôi trong lòng bàn tay cậu thấm ướt.
"Tôi cũng nói lại lần nữa, cậu đừng mơ. Cảnh sát sắp đến rồi đúng không? Diệp Quân, tóm lại cậu có thả tôi đi không?".
ĩ \ rst \ /mỉ .... -F\ ..... ;A
Tiêng bước chân vang lên đăng sau môi lúc một gân, môi một tiêng đêu gõ mạnh lên trái tim đang vô cùng căng thẳng của hai người. Diệp Quân không nén được quay nhìn, lão Vương đồng nghiệp của cậu đang đuổi theo đến đây.
"Diệp Quân, đừng để hắn chạy thoát."
Từ khoảnh khắc lão Vương xuất hiện, gương mặt Đằng Tuấn đã hiện lên vẻ tuyệt vọng, cậu ta biết mình không đi đâu được nữa. Tất cả những phẫn nộ và oán hận đều trút hết xuống người Diệp Quân đang đứng trước mặt, là Diệp Quân đã đuổi cậu ta đến đường cùng, là Hướng Viễn đã ép cậu ta đến nơi này, hai người đó sẽ phải trả giá, cho dù là xuống địa ngục, cậu cũng phải kéo hai người đó cùng xuống.
"Cậu đừng hối hận!" Đằng Tuấn nguyền rủa, rồi gào lên với lão Vương đang chạy đến: "Tôi có bằng chứng...".
Cậu chỉ kịp nói đến đó, nửa câu sau đã tắt lịm đột ngột. Viên đạn đã xuyên thấu qua trán, bức tường gạch sau lưng cậu bùng nở những bông hoa máu đỏ trắng xen lẫn. Diệp Quân trong một phần ngàn giây đó, không hề do dự, không hề suy nghĩ, mở súng, nhắm chuẩn, bóp cò... Đạn đi rất chính xác, một phát lấy mạng, giống như thành tích xuất sắc của cậu trên trường bắn. Đằng Tuấn không còn nói được nửa câu sau, cậu ta đổ áp xuống dưới con mắt kinh hoàng của lão Vương.
Hướng Viễn tìm thấy đáp án trong sự thinh lặng của Diệp Quân, cô đã ngỡ đi từng bước sẽ thắng, thì ra cô chỉ là một con cờ không đáng kể trong tay vận mệnh, cho dù đi thế nào cũng sẽ thua thảm hại.
"Quả nhiên là thế, anh ra tay không phải vì căng thẳng quá, cũng không phải do mất đi lý trí mà anh sợ cậu ta nói ra những chuyện không nên nói, vậy nên mới giết cậu ta để diệt khẩu." Hướng Viễn không biết phải tội nghiệp cho ai, Diệp Quân, Đằng Tuấn, Hướng Dao hay chính bản thân cô? "Tiếc là anh không biết, chiếc usb mà Đằng Tuấn cầm chỉ là thứ không thể uy hiếp đượ