Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Tân Di Ổ

Ngày cập nhật: 04:47 22/12/2015

Lượt xem: 1342624

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2624 lượt.

c ai, Hướng Dao đã ngầm đổi lấy nó, đến em cũng không ngờ rằng anh sẽ giết cậu ta. Diệp Quân, ai đã bày ra trò đùa này với chúng ta?".
"Đổi rồi?" Diệp Quân quay người lại, căn phòng bồng dưng tĩnh lặng đến ngạt thở. Sau đó Diệp Quân cúi gập người, vùi mặt vào trước ngực Hướng Viễn, co rúm lại như một đứa trẻ đang trong cơn hoảng loạn.
"Đừng thế, Diệp Quân, nếu đau khổ anh cứ khóc đi", Hướng Viễn dùng ngón tay chải mái tóc ngắn đen óng của cậu.
Diệp Quân lắc đầu: "Anh đã nhận lời với em sẽ không khóc nữa".
"Quên hết những lời em nói đi. Có nhiều khi, người sai lầm nhất lại chính là em, em quá cố chấp. Thực ra khóc cũng tốt, cười cũng được, yêu cũng tốt mà hận cũng chẳng sao, có gì cầu mà được đâu? Điều em hối hận nhất là không nên kéo anh vào
đây."
"Hướng Viễn, anh đã giết người. Kẻ có tội liệu phải xuống địa ngục không?", Diệp Quân lảm nhảm.
Hướng viễn ngước lên cười một tiếng: "Như thế cũng tốt, ít ra ở đó chúng ta có thể nương tựa vào nhau".
Nước mắt Diệp Quân cuối cùng cũng tuôn chảy, cậu đau khổ khóc nghẹn ngào trong lòng Hướng Viễn. Nếu như hôm qua cậu đã tạo tội thì nước mắt kia liệu có thể xóa sạch nó không?






Chúng ta có thể đi xem mặt trời mọc không?
Lão giang hồ lừa gạt kia lúc nào cũng nói dối nhưng duy có một câu lão nói đủng, kiếp này của cô có đủ phú quỷ vinh hoa, nhưng những người cô yêu thương sẽ lần lượt bỏ đi hết.
Sự việc của Diệp Quân mãi vẫn chưa đến hồi kết, bị xử lý hành chính tất nhiên khó tránh khỏi nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng không phải đối mặt với chuyện ngồi tù. Trải qua chuyện ấy, Diệp Quân như trong một đêm mà trưởng thành hơn, cũng trầm tĩnh hơn nhiều, cả người toát lên vẻ tĩnh lặng khác thường, không còn là chàng trai ngây thơ hồn nhiên như trước nữa. Có lần Hướng Viễn bảo cậu: "Nếu không muốn về đội cũng được, đến công ty giúp em đi. Cồng ty có phần của anh, đó cũng xem như là chuyện anh phải làm thôi". Lúc ấy Diệp Quân đã đáp ngay: "Được thôi".
Cậu quá trầm tĩnh, cũng quá ngoan ngoãn. Chỉ cần Hướng Viễn nói thì cái gì cậu cũng nghe theo, cái gì cũng gật đầu. Hướng Viễn có lúc cũng không biết sự thay đổi ấy là tốt hay xấu, cồ cũng từng thử mời bác sĩ tâm lý đến nhà, trò chuyện với Diệp Quân mong cậu có thể thoát khỏi cơn ác mộng đó nhưng cậu không đồng ý. Lịch sự tiễn bác sĩ tâm lý ra về, cậu mỉm cười nói với Hướng Viễn: "Đừng lo, anh không sao".
Sau đó, Hướng Viễn và Diệp Quân cùng đón đứa bé từ bệnh viện về nhà. Cậu bé tên Dư Sinh này từ khi cất tiếng khóc chào đời đã gặp quá nhiều đau khổ, chưa kịp mở mắt thì đã mất đi cha mẹ mãi mãi. Lúc cậu sinh ra, do thiếu tháng nên quặt quẹo ống đau suốt, cơ thể rất yếu ớt. Bác sĩ nói đứa bé này cũng xem như khá may mắn, nếu như sinh ra trong một gia đình bình thường thì chỉ e rằng không thoát khỏi số yểu mạng.
Hai tháng sau, chính là năm thứ năm sau khi Diệp Khiên Trạch mất tích, cũng chính là ngày triều dâng, Hướng Viễn và Diệp Quân cùng lái xe đến bờ biển, ôm trong lòng hài cốt của Diệp Linh vừa lấy từ chùa Lục Dung
ra.
Hướng Viễn đứng trên bậc thềm đá ướt đẫm, nhìn bầu trời còn xám đen hơn cả mặt biển. Những ngọn sóng bạc trắng cứ chồm đến từng đạt, cồ cảm thấy mình luồn muốn trèo lên đầu ngọn sóng nhưng cho dù mượn sức gió thì khi đập vào bờ đá, sóng vẫn sẽ tan thành bọt biển trắng xóa. Ngẫm ra thì lại không được yên bình như đá đã chìm xuống đáy biển kia.
Cồ vốc một nắm tro cốt của Diệp Linh, rắc lên biển. Nếu như bờ biển này không bao giờ khô cạn, nhật nguyệt vẫn còn đó, vậy thì khi triều rút, Diệp Linh và Diệp Khiên Trạch thôi thì cứ thế đi, bụi quay về với bụi, đất trở lại với đất, yêu và hận đều theo con sóng này, ánh trăng bằng bạc mãi mãi sống trong ký ức, không còn trở về được nữa.
Hướng Viễn nhìn vào khoảng không vô tận, thầm nghĩ trong lòng, Diệp Linh đã đủng, chưa đến ngày chết đi thì chẳng ai dám nói đã "có
được". Bây giờ cô đã có được rồi, khi anh ấy còn sống đã không dám trả lời câu hỏi ấy của Diệp Linh nhưng cả đời này ngoài bản thân anh ra, người anh yêu nhất vẫn là cô ấy.
Diệp Quân đứng ở gần đó, xé nát những cánh hoa trắng và rắc lên mặt nước. Cậu đang tiễn đưa những người đã ra đi, cũng tiễn đưa cậu đã chết của ngày hôm qua, khi sóng biển chậm rãi lăn đến chân, cậu cẩn thận nhảy đến bên Hướng Viễn.
"Họ đã đi cả rồi, chúng tôi về thôi."
Trên đường về, Diệp Quân ngồi ở ghế phụ chơi đùa với di động của mình. Hướng Viễn vồ tình nhìn thấy trên màn hình của cậu là một tấm ảnh của Dư Sinh, cậu thật sự yêu thương đứa trẻ ấy.
Diệp Quân phát hiện ra sự chú ý của cồ, cười nói: "Em có thấy cậu nhóc này khi cười rất giống anh không?".
"Vậy ư?" Hướng Viễn không nhịn được cười, một đứa trẻ bé xíu như thế, ai nhìn ra là có giống hay không.
Diệp Quân như có vẻ khá là không hài lòng với hai chữ đó của Hướng Viễn, nghiêm túc nói: "Sáng nay lúc dì Dương bế nó ra vườn ngắm anh chơi bóng, có một cồ gái đi ngang cồng còn hỏi có phải là con anh không. Em thấy chưa, người ta đều bảo t


Polly po-cket