Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng

Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng

Tác giả: Hiểu Đơn Đinh Đông

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341015

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1015 lượt.

n café uống café, nhân viên phục vụ nhét vào tay cô mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của anh ta; ngay cả những độc giả không biết tên cũng chọn ra tên của cô giữa bao nhiêu biên tập viên trong tạp chí để viết thư tình, mở đầu viết: Chị (cô, em, cô gái, người đẹp, thậm chí anh, chú…) Mạch Khiết thân mến! I love you!
Ai cũng đều mong muốn có được số đào hoa nhưng chả ai thích mới sáng sớm dậy đã phát hiện trong vườn toàn là hoa đào thối, thế nên hoa đào đẹp đẽ khoe sắc mà mình vẫn luôn mong ngóng chả còn chỗ mà rơi xuống.
Rất nhiều người quen đi qua đều kinh ngạc đổ dồn mắt về phía họ, nhìn cô gái Mạch Khiết ăn mặc thời trang bị một người đàn ông thô lỗ mặc quần áo bảo vệ đeo bám. Mạch Khiết hận một lỗi không thể giống như thủy thủ Popeye mọc ra được một cánh tay có sức mạnh, chỉ cần khẽ khua tay, gió mây thay đổi, động đất núi rung để quạt cho bông hoa đào thối này bay tới tận nơi âm u lạnh lẽo nhất.
Nhưng Mạch Khiết là thục nữ, cho dù có chán ghét một người tới đâu nữa, trên mặt bắt buộc phải giữ nụ cười dịu dàng e thẹn:
- Ôi, tôi bị dị ứng với hoa, anh hãy giữ lại đi, cảm ơn nhé!
Anh ta nói:
- Lại yếu đuối như vậy à? Cô đã ăn cơm chưa, hay là tôi mời cô đi ăn nhé!
Mạch Khiết xách chiếc giày cao gót đi chân đất, lại bị người ta mời đi ăn, trong lòng thấy căm hận lắm.
Mạch Khiết nói:
- Không đi đâu, giày của tôi bị hỏng rồi, không thể đi chân đất được.
Anh ta tiếp tục ngại ngùng nói:
- Họ đã bàn tán về chúng ta rất lâu rồi…
Câu nói này khiến cho Mạch Khiết rất tò mò:
- Họ là những ai? Bàn luận gì cơ?
Anh ta ngại ngùng cúi đầu, trên mặt thoáng ửng đỏ giống như những cậu thiếu niên đang thẹn thùng, nhưng mặt anh ta quá đen, cho nên trở thành đen đỏ trông giống như một người đàn ông say rượu đang lẩm bẩm.
- Các đồng nghiệp của tôi, họ nói lần nào cô cũng để ý đến tôi, chỉ mỉm cười với một mình tôi, rất hòa nhã, thân thiết, rất đáng yêu…
Mạch Khiết giống như người vừa tỉnh cơn mơ, cô đã nhớ ra rồi, anh chàng Tiểu Trương này đã từng tốt bụng giúp cô bê đồ vật nặng vào trong văn phòng làm việc của họ, cho nên có đôi khi gặp anh, Mạch Khiết khẽ mỉm cười gật đầu thể hiện sự thân thiện, thật không ngờ lại gây nên sự rơi rụng lả tả của hoa đào thối. Trên thế giới này, rốt cuộc có để cho người ta được cười nữa không chứ. Đúng là phải viết một bài “Không nên mỉm cười với người lạ!”
Mạch Khiết mỉm cười đau khổ, từ từ thò tay vào trong túi, lấy di động ra, ấn máy:
- Mau đến cứu tôi…
Lý Mộng Long nói:
- Cần giúp đỡ rồi à?
Anh ta đã theo thưởng thức “tiết mục” này qua gương chiếu hậu suốt từ nãy đến giờ.
Mạch Khiết bực bội:
- Bớt nói linh tinh đi, đây là mệnh lệnh!
Chiếc xe Ford bắt đầu đi lùi lại, lùi sát đến tận bên cạnh cô. Anh ta mở cửa xe, bước xuống, một tay đón lấy bó hoa hồng:
- Ừm, hoa này hơi héo rồi, chắc là đồ rẻ tiền phải không? Chúng tôi đi xem phim rồi đi ăn, anh có muốn đi cùng với chúng tôi không?
Tiểu Trương ngẩn người, đau lòng nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng mình mua. 
Lý Mộng Long nói:
- Có đi không, chúng tôi mời.
Tiểu Trương yếu ớt lắc đầu:
- Không, không, không đi đâu, cảm ơn…
Trước khi anh ta quay người đi, lại xót xa nhìn thêm lần nữa bó hoa hồng Lý Mộng Long đang cầm dốc ngược trong tay. Nhưng Lý Mộng Long mặc kệ Mạch Khiết ra sức ra hiệu bằng mắt, cũng không chịu trả lại hoa cho người ta.
Lần này, không cần anh ta mở miệng mời, Mạch Khiết cũng đã tự động ngồi vào chiếc xe Ford.
Anh ta ném bó hoa xuống ghế sau, đóng cửa xe, nói với Mạch Khiết:
- Tôi sai rồi!
Mạch Khiết không hiểu chuyện gì:
- Anh sai cái gì?
- Lần trước chẳng phải tôi nói không có người đàn ông nào theo đuổi cô sao, tôi đã sai rồi, vẫn có người theo đuổi cô, làn da đó, đúng thật là còn vượt qua cả Cổ Thiên Lạc, nếu như hai người đứng cạnh nhau chắc chắc sẽ khiến cho bao nhiêu người hoảng sợ, người ta sẽ tưởng rằng Hắc Bạch Vô Thường đi vi hành.
- Anh lái xe bằng miệng hay là bằng móng vuốt vậy? Lái xe đi! Nói nhiều quá, thực đáng ghét!
Mạch Khiết vô cùng bực bội, tại sao mí mắt lại vẫn cứ nháy liên hồi thế không biết? Còn có kiếp nạn gì chưa đến sao?
Anh ta cố gắng kìm nén bật cười, khởi động xe:
- Không phải chứ! – Mạch Khiết cuối cùng cũng định thần lại – Sao anh lại biết tôi sẽ phải nhờ anh giúp đỡ?
Anh ta cười nói:
- Tôi đã chú ý thấy người đàn ông đó cầm bó hoa hồng nhìn cô chằm chằm hồi lâu.
- Anh cũng thật tinh tế! Chắc chắn thường xuyên làm cái việc này!
Anh ta quay đầu lại liếc nhìn Mạch Khiết một cái, ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt trắng ngần của cô xuống phía dưới cổ, cho xuống tận vị trí xương quai xanh, nhìn thấy chiếc cổ thoáng lộ ra của cô. Hôm nay Mạch Khiết măc một chiếc áo sơ mi viền bèo ôm sát người.
Anh ta nói:
- Con người cô, ăn nói cay nghiệt, tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo, nhưng vẫn rất gợi cảm, cũng khó trách lại có thể cuốn hút được sự chú ý của đàn ông.
Mạch Khiết bất giác khoanh hai tay trước ngực nói:
- Trong đầu óc anh toàn là nghĩ những gì vậy, tôi khôn


Insane