Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bác Sĩ Cầm Thú

Bác Sĩ Cầm Thú

Tác giả: Miêu Diệc Hữu Tú

Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015

Lượt xem: 1341262

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1262 lượt.

ắc xếp hàng lâu mà vẫn không vào được nên mới tiến tới chỗ thang máy của nhân viên này. Cụ già tuổi đã cao, chống gậy, thần sắc không tốt, mặc dù nghe thấy cảnh báo quá tải mà vẫn thờ ơ như cũ, cũng làm cho mọi người không đành lòng nói ra lờ trách cứ.
Nhưng thời điểm này, nếu đợi thêm lát nữa mà tranh vào sẽ đi làm muộn, bệnh viện quản lý lại nghiêm khắc, lại có người đi kiểm tra, nếu bị phát hiện đến muộn thì không chỉ trừ tiền mà còn bị toàn viện phê bình, vậy nên không có ai đồng ý nhường chỗ cho cụ.
Như vậy cũng không phải biện pháp hay, thang máy quá tải ngay cả cửa cũng không đóng, mà không có người đồng ý bước ra thì mọi người đều bị muộn.
Thời gian trôi qua, bắt đầu có âm thanh nho nhỏ oán giận, cụ già hai mắt đục ngầu tràn đầy bất đắc dĩ, cúi đầu thở dài, chống gậy gian nan bước ra bên ngoài.
Na Na cảm thấy không đành lòng, vừa muốn để ông cụ nên trên trước,còn mình sẽ đi sau, chợt nghe trên đỉnh đầu phía sau truyền đến một giọng nam lãnh đạm hờ hững: “Nên tự mình tự giác, không cần làm chậm trễ thời gian của mọi người, tuổi còn trẻ không nên để người già đi thang bộ.”
Lời này nói âm điệu không cao không thấp, ngữ khí không vội không chậm, cứng nhắc đạm mạc, làm cho không khí oi bức trong thang máy tụt xuống, giọng nói không khách khí làm cho mọi người trở nên tĩnh lặng.
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Na Na, tất cả tức giận đối với ông cụ chen ngang kia đều đổ dồn hết nên người cô. Na Na gặp trường hợp như vậy nhưng cũng không có tức giận.
Vốn là cô cũng đang có ý làm việc tốt,chỉ là chưa kịp làm, đã bị người ta không mặn không nhạt mà nói. Chuyện này nếu cô kịp nhượng bộ thì chuyện sẽ có ý nghĩa khác, nhưng đối mặt với nhiều ánh mắt chỉ trích như vậy cô lại không thể không nhượng bộ lại là một vấn đề.
Na Na vô tội đến cực điểm, không khỏi cảm thấy nghẹn khuất.
Chủ động giúp ông cụ là một chuyện, bị mọi người châm chọc khiêu khích buộc phải đi làm lại là một chuyện khác!
Na Na trong lòng thật không thoải mái, không khỏi oán thầm, sao lại có kẻ không phúc hậu như vậy,sao không thấy hắn kính nhường người già? Hừ,ăn nói như vậy mà muốn bệnh viện mướn hắn sao?
Na Na quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân phía sau một cái, miệng lại ngọt ngào nói: “Người “cao tuổi” đã nói tôi tuổi trẻ lực tráng nên rèn luyện thân thể, tôi xin tiếp thu !”
Na Na ở chữ “cao tuổi” nhấn mạnh phát âm, nam nhân phía sau cao gầy, giống như cột điện, cô vóc dáng không cao, dù không ngước nên nhìn diện mạo của đối phương nhưng cũng biết hắn là một người đàn ông trẻ tuổi. Lời này rõ ràng là trào phúng phản pháo lại hắn.
Na Na ngẩng cao đầu, khí thế bước nhẹ ra khỏi thang máy.
Đồng hồ trên đại sảnh đã chỉ hơn bẩy giờ, Na Na không dám trì hoãn, vội vàng chạy đến cầu thang, liều mạng chạy lên.
Cuối cùng tới tầng mười bảy, Na Na đã thở khó nhọc, chống vào tường mà đi tới phòng hộ lý, khi ngồi trên ghế mà hai chân như muốn nhũn ra.
Cuối cùng cũng không đi làm muộn ngày đầu tiên!
Na Na tìm được y tá trưởng Lưu Mân, đưa giấy xác nhận chuyển khoa luân phiên, rồi sau đó theo phân phó đi hộ lý ở phòng trực ban để thay quần áo.
Mặc vào trang phục hộ lý, Na Na tựa đầu bào bàn ,hít sâu một hơi, sửa sang quần áo rồi cất bước tới văn phòng của bác sĩ.
Đại đa số mọi người đều có mặt, những người tối hôm qua trực đêm vừa ăn điểm tâm vừa bàn giao công việc, tranh thủ sớm một chút trở về nghỉ ngơi.
Na Na vừa tới, không ai rảnh để ý tới cô, cô liền rảnh rỗi quan sát mọi người trong phòng.
Lưu y tá trưởng hơn ba mươi tuổi, lớn tuổi nhất, tóc ngắn được cài gọn sau tai, đang cùng chủ nhiệm kịch liệt tranh luận.
Na Na cũng biết một chút chuyện, chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh Trương Vi Đống xuất thân là lão quân y, trong lúc theo bộ đội bôn ba còn lập được chiến công, sau này lại bị điều đến bệnh viện quân khu, làm ở khoa giải phẫu thần kinh, là chuyên gia nổi tiếng trong nước về não.
Trương Vi Đống sắp về hưu, mái tóc xám trắng thưa thớt, cái trán cao,lưng còng, tinh thần vẫn tốt, thanh âm to trung khí mười phần, vừa nghe còn tưởng ông đang cãi nhau.
Na Na đánh giá ông một phen, tầm mắt tiếp tục dao động.
Trong một góc sáng sủa có một người đang ngồi,bộ dạng không coi ai ra gì,một tay bưng cốc cà phê, một tay lật tờ báo,nhìn thế nào cũng thấy quen mắt…..
Na Na sửng sốt, nhìn chằm chằm vào người kia.
Như là cảm ứng được ánh mắt của cô, người đang bình thản xem báo kia liền chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn cắt mái tóc ngắn, lộ ra cái trán trơn bóng, mang đầy hương vị nam nhân. Hàng lông mày như chì vẽ,trên sống mũi cao thẳng là một đôi kính mắt. Ánh mắt sau cặp kính lạnh như băng, lại sắc bén như dao phẫu thuật, tạo cho người khác cảm giác mười phần lãnh ý.
Niếp Duy Bình chỉ là thản nhiên nhìn lướt qua, cũng đã làm cho nội tâm Na Na cả kinh, kêu rên không thôi……






Oan Gia Ngõ Hẹp
Niếp Duy Bình thản nhiên nhìn lướt qua, nội tâm Na Na đã cả kinh kêu rên không thôi……