
Tác giả: Nguyệt Như Tích
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134807
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/807 lượt.
làn da cháy sạm, chưa đầy một tuần, chỗ da cháy nắng bong ra, để lộ mảng thịt non trắng loáng, ngứa ngáy, nhưng thường vết ngứa chỉ vài ngày sẽ trắng lại như cũ. Tô Hoan Hoan bắt nắng tưởng không thể trắng lại, thường hay chóng mặt, dường như chứng minh cho hội chứng y học gọi là quá nhạy cảm với tia tử ngoại, nhờ đó Lâm Ấu Hỷ có thể ngẫu nhiên len lén cùng Tô Hoan Hoan ra ngồi trong bóng râm, đợi buổi diễn tập kết thúc.
Tối hôm đó là buổi dạ hội đốt lửa trại tiễn thầy giáo sĩ quan, cuộc diễn tập kết thúc, Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ rỗi dắt nhau đi shopping. Lâm Ấu Hỷ nằm bò ngoài ban công, ngắm nhìn bóng dáng tươi trẻ thư thái của hai người bọn họ mà ngây ra. Họ thật đáng cho người khác ngưỡng mộ. Ông trời sao không công bằng khiến một số người sinh ra cái gì cũng có, như Diệp Mộng Mộng, Tôn Mỹ và Tô Hoan Hoan, mặc thì toàn đồ hiệu, trên giá gương bày la liệt mỹ phẩm đắt tiền, vào nhà ăn cũng toàn gọi suất ăn hạng sang. Nhưng lại có những người chủ định bị lãng quên, như Lâm Ấu Hỷ cô, một đồng tiền lẻ cũng phải chia đôi, ngày ba bữa ăn cái gì tiết kiệm được là tiết kiệm, mà dù có vậy, vẫn giật gấu vá vai.
- Nhìn gì thế? - Tô Hoan Hoan từ đằng sau xô tới ôm chặt Lâm Ấu Hỷ, hướng theo mắt nhìn của cô, bĩu môi. - Nhìn cái kiểu hớn hở của hai đứa đó, biết ngay là đi shopping mua váy áo rồi, hội trại đêm nay lại hút hết mắt bọn con trai cho mà xem.
- Hút mắt con trai? - Lâm Ấu Hỷ lúc ấy mới định thần, suy nghĩ về câu nói của Tô Hoan Hoan. - Hội trại vẫn phải mặc quân phục cơ mà?
Tô Hoan Hoan cố tình làm mặt bực, lườm Lâm Ấu Hỷ một hồi rồi xổ ra một tràng dài. Lúc ấy Lâm Ấu Hỷ mới hiểu ra, hội trại mỗi năm một lần, do Hội Sinh viên chủ trì, không chỉ có sinh viên mới và các thầy sĩ quan tham dự, mà rất nhiều nam thanh nữ tú các khóa trên hào hứng tham gia. Quan trọng nhất là tối hôm ấy có thể mặc trang phục gì mình muốn.
Đã là vũ hội thì phải có khiêu vũ, đây là cơ hội cho nữ sinh năm thứ nhất ra mắt mọi người, chẳng ai không muốn được các chàng trai tranh nhau mời nhảy, thảo nào hai cô gái xinh đẹp kia mới hưng phấn đi sắm đồ đến vậy. Ấu Hỷ cúi nhìn bộ quân phục màu xanh đen đang mặc, lại nghĩ đến vài bộ quần áo mình có trong tủ, cười buồn lắc lắc đầu, sợ rằng bản thân không có tư cách hưởng thụ niềm yêu thích hâm mộ của người khác.
- Nghĩ gì vậy, mặt cứ nghệt ra thế, cậu mặc cái gì, nghĩ kỹ chưa? - Tô Hoan Hoan thuyết giáo xong thì chạy đến tủ quần áo, mở cánh cửa cho thấy y phục quá nhiều sắp trào hết ra ngoài.
- Thế mặc quân phục đi. - Lâm Ấu Hỷ đi qua, liếc mắt vào tủ đồ của Tô Hoan Hoan, bất giác nhăn mày, nghĩ nhiều quá, mặc gì cũng xong mà.
- Mặc quân phục coi sao được, cậu thực sự muốn một mình một kiểu à? Tớ xem ra đầu óc cậu có vấn đề rồi. - Hoan Hoan lườm Ấu Hỷ một cái, thuận tay lôi ra một chiếc váy trắng - Cái này năm ngoái tớ mua ở ONLY, nhỏ quá tớ mặc không vừa, mà tớ cũng không hợp với kiểu váy yểu điệu thế này. Cậu mặc sẽ đẹp lắm, mau thử luôn đi.
Ấu Hỷ nhất mực từ chối, Tô Hoan Hoan lập tức biến sắc mặt.
- Cậu mà mặc quân phục, tớ sẽ không thể đi cùng cậu, mau lên được không?
Từ chối không được, Ấu Hỷ bất đắc dĩ vào toa-lét thay đồ, Hoan Hoan thập thò ngay bên ngoài cửa phòng.
Lâm Ấu Hỷ bước ra, Tô Hoan Hoan mắt sáng rỡ, tay vung loạn xạ, miệng xuýt xoa “Quá đẹp! Quá đẹp!”, sau đó mới ôm đống y phục cho chính mình đi vào phòng thử. Lâm Ấu Hỷ ngượng ngùng vuốt vuốt nếp váy, đi đến trước tấm gương trong phòng ngủ, nhìn cô thiếu nữ trong gương, chiếc váy trắng dài đến gối, eo lưng và bộ ngực ôm tròn, cứ như là may cho cô, quả thực rất vừa vặn. Cô nhìn vào gương mỉm cười, hàm răng trắng đều lấp lánh.
Chiều tối, lên xe buýt của trường tới nơi cắm trại, dạ hội hàng năm đều được tổ chức trong một khoảng rừng, địa hình đã được Hội Sinh viên chuẩn bị đâu vào đấy. Khi xe của lớp Ấu Hỷ tới nơi, mọi người ở đó đã rất đông và náo nhiệt, các sinh viên tới từ sớm túm năm tụm ba chọn chỗ tốt nhất cho mình.
Chính giữa là đống củi khô cùng với nhiên liệu đốt lửa trại, thành viên Hội Sinh viên vây quanh kiểm tra lần cuối, xa xa vọng lại tiếng hô rất to của một nam sinh viên, hình như đang chỉ huy gì đó. Tô Hoan Hoan chọn được chỗ tốt, kêu to: - Ấu Hỷ, Ấu Hỷ, tới đây đi, cậu làm gì mà lề mề vậy hả?
Ấu Hỷ ngượng nghịu khép nép, trong số những người đang bận rộn ở chính giữa hội trại, một nam sinh cao lớn quay lại nhìn, ánh trời chiều đỏ rực soi trên đỉnh đầu trông như lửa. Anh hơi nheo nheo mắt, lông mày đậm nét đĩnh đạc, ánh mắt sắc xuyên thấu vào da thịt người ta, tiếng chỉ huy liên tiếp vang lên. Lâm Ấu Hỷ nhìn chung quanh, cuối cùng xác định được anh ta đang nhìn mình, toàn thân bỗng bủn rủn, vội vã cúi đầu đi về phía Tô Hoan Hoan. Ánh mắt người nam sinh ấy dõi theo cô một hồi rồi mới thôi.
- Cậu vừa mới ngẩn ngơ gì vậy? - Hoan Hoan kéo Ấu Hỷ ngồi xuống bên cạnh, lạch xạch mở túi xách lôi ra sô-cô-la và nước mát. - Cậu quen người ta à?
- Có quen đâu. - Ấu Hỷ lại bàng hoàng dõi theo bóng người con trai kia, anh vẫn bận rộn chung quanh đám lửa trại, chỉ huy một n