Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Tác giả: Nguyệt Như Tích

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134845

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/845 lượt.

- Lâm Ấu Hỷ, tớ thật chịu không nổi cậu rồi, muốn gọi thì gọi, làm sao phải do dự. Tớ không chấp nhận được cái thói phong kiến ấy đâu đấy. Nói rồi, Tô Hoan Hoan phẩy tay rời khỏi giường, đi vào phòng tắm gội đầu. Phòng ngủ vắng lặng hẳn.
Lâm Ấu Hỷ bị Tô Hoan Hoan kê kích, trong bụng cũng tự mắng thầm mình. Khi bố qua đời, cô cũng không để mình do dự thế. Từ nhỏ cô đã hiểu, mọi việc đều dựa vào đôi vai của mình, chẳng bao giờ có người khác quyết định thay mình được. Cần phải quyết đoán, cần phải dứt khoát. Sau khi biết Lãnh Tử Thần, mọi sự đều biến đổi. Tô Hoan Hoan nói rất chuẩn, cứ như cô ấy ngồi ở trong tim cô mà đọc vị ra vậy.
Thầm rủa mình, tay đã nhấc điện thoại từ bao giờ. Cô vô thức nhấn số điện thoại đã thuộc nằm lòng. âm thanh trong máy đổ hồi, chừng năm, sáu tiếng, cô đã định dập máy thì mới nghe thấy người tiếp nhận, đầu dây bên kia nổi lên một tràng ho. Giọng Lãnh Tử Thần đã khá hơn, tiếng nói trở lại rành rọt và bình thản như thường: - Ai vậy? - Anh hỏi, im lặng một hồi, rồi nói. - Mọt sách.
Lâm Ấu Hỷ gật gật, rồi nhớ ra anh không nhìn thấy, mới nói: - Tiêu Vũ Trạch đã đưa vé cho tôi rồi, cảm ơn anh, Lãnh Tử Thần.
- Hôm đó tôi e mình hơi bận, em phải tự mình đi, nhớ đường đấy, sau khi mở màn tôi chắc sẽ ngồi xem cùng em. - Lãnh Tử Thần nói. - Vé được quản rất chặt, tôi không thể giúp mấy cô cùng phòng được, thông cảm nhé.
- Không cần, không cần đâu. - Lâm Ấu Hỷ không biết nói gì, đành cảm ơn một tràng. Ngay cả Vương Á Trúc cũng chỉ có thể kiếm vé buổi thứ hai cho Tô Hoan Hoan, có vé mà xem là tốt rồi, đã làm việc tốt còn xin lỗi nữa. Anh nói như vậy khiến cô hận không có lỗ nẻ mà chui xuống.
Cô siết chặt ống nghe, chần chừ không biết đã nói xong chưa, không biết nên dập máy chưa, rồi chưa kịp gác máy, ống nghe vẫn dính chặt trên tay, mồ hôi túa ra, cô lắp bắp: - Lãnh... Lãnh Tử Thần, anh... - Ý muốn hỏi còn việc gì nữa không? Không đúng, rõ ràng cô là người gọi đến, sao lại hỏi anh như vậy. - Tôi muốn nói, ý tôi là... tôi... tôi...
- Em sao vậy? - Đầu dây bên kia, Lãnh Tử Thần chững lại một chút, có tiếng người gọi anh, anh đáp lại một tiếng. Một lát sau, ống nghe mới yên ắng trở lại, chắc là người kia đi rồi, giọng Lãnh Tử Thần dịu lại. - Nhớ tôi phải không? - Câu nói rất tự nhiên, anh luôn luôn tự nhiên khiến cô rơi vào trạng thái mất tự nhiên như thế.
- Hả, anh nói gì? Không đâu, không đâu, không phải như vậy. - Lâm Ấu Hỷ giật thót mình, theo bản năng phủ nhận ngay. Cô mím môi, nắm chặt tay, rất lâu sau mới kiềm chế nhẹ giọng, nói: - Có lẽ cũng có một chút. - Trời ơi, cô không biết mình nói gì nữa.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sảng khoái:
- Tối tôi đến đưa em đi ăn cơm.
- Đừng, đừng. - Cô lắc đầu lia lịa. - Anh vẫn bận mà, tôi đã hẹn Tô Hoan Hoan đi ăn tối rồi.
- Đâu mà, em không có hẹn với cô ấy đâu. - Tô Hoan Hoan không biết ra khỏi nhà tắm từ bao giờ, đầu quấn khăn bông, đột ngột quát to vào ống nghe. Lâm Ấu Hỷ sợ tái người, tim nảy thon thót, ống nghe suýt rơi xuống đất, mặt trắng bệch nhìn Tô Hoan Hoan. Lúc này, Tô Hoan Hoan đắc ý tay chống nạnh ngồi lên giường, giọng thánh thót:
- Cậu đừng có tùy tiện sắp đặt bữa ăn tối của người khác, tớ cũng có hẹn chứ!
- Tôi sẽ đợi em dưới tầng, khoảng nửa giờ nữa, em chuẩn bị đi. - Tiếng người vang lên trong ống nghe, lần này anh chủ động nói. - Thôi nhé, lát nữa gặp.
Điện thoại đã bị gác máy, Lâm Ấu Hỷ thở dài, căng thẳng quay lại nhìn Tô Hoan Hoan, giơ cả hai tay:
- Cậu đừng đếm nữa, tớ biết, hôm nay là lần thứ mười lăm thở dài rồi. Tớ đã rất kiềm chế, tiểu thư họ Tô ạ, cậu đếm khiến tớ phát hoảng lên đấy.
Năng lực quan sát tỉ mỉ diễn biến tâm lý người khác của Tô Hoan Hoan có lẽ khiến ba cô còn lại trong phòng mắc chứng suy nhược thần kinh mất.
- Lâm Ấu Hỷ ơi, đồ mọt sách như cậu... - Tô Hoan Hoan đắc ý lắc đầu phẩy tay trước gương - ... trở nên thông minh rồi đấy, trẻ con có thể dạy được thật. Tớ ngày càng thích cậu đấy, ngày mai hai bọn mình kết hôn đi.
- Thế Vương Á Trúc để cho ai?
- Kệ anh ta xuất gia đi tu làm hòa thượng.
- Tô Hoan Hoan, cậu có cái tật rất xấu nếu không sửa e là thành nghiêm trọng. Không phải, tật ấy ở trong não, không chữa được nữa rồi.
- Ha ha, tôi chỉ thế thôi, cô ạ.
- Đồ quỷ.
Vật nhau một hồi, Tô Hoan Hoan yểu điệu ra ban công hong tóc. Trước gương vắng người, Lâm Ấu Hỷ bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái đang cười, cô cảm thấy cô ấy rất quen, hồi lâu sau mới giật mình, đó là mình, mình đang cười hồn nhiên, cười thật đấy, gương mặt chứng tỏ: Tôi vui lắm!
Điên rồi!
Cô thầm nghĩ: Lâm Ấu Hỷ, mình điên rồi!
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, cô lặp đi lặp lại với mình là điên thật rồi, ý nghĩ đó ngày một lớn lên, đến cả Tô Hoan Hoan cũng bị cô làm cho điên lên, nhặt nhạnh đồ đạc đi lên nhà ăn với Vương Á Trúc, không muốn ở lại phòng thêm một giây nào với Lâm Ấu Hỷ phát điên vì tình nữa.
Tô Hoan Hoan vừa đi chưa đầy mấy phút thì lại về, đứng chắn ngang cửa phòng, kêu to:
- Đại Chủ tịch Hội Sinh viên tới, đang chờ cậu bên dưới đấy. Mọt sách,