
Bắt Lấy Người Đàn Ông Lạnh Lùng
Tác giả: Cố Mạn
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341138
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1138 lượt.
uyện gì quan trọng không?” Thấy MạC SÊNH lúc ấy tái
mặt, tôi biết tôi đánh trúng điểm yếu của đối phương. Tuy nhiên, đúng
khi hai người ở bên nahu, chẳng có gì giống đôi tình nhân mà giống như
một người lớn nom một đứa trẻ, người lớn có nói với đứa trẻ con chuyện
lớn không?
Về sau, khi tôi hoạt động trong thương trường có người nhận xét: “DĨ VĂN
có thể coi là ví dụ điển hình không nên đánh giá con người qua ngoại
hinh. Thoạt nhìn rất dịu dàng , yếu đuối,có vẻ dễ bắt nạt, thực ra rất
cao tay, biết đánh trúng điểm yếu của đối phương, dồn người ta vào chân
tường.”
Tôi nghe vậy, chỉ cười nhạt, chỉ thỉnh thoảng nghĩ lại lần đầu tôi phát
huy bản lĩnh đó, chính là vào buổi chiều hôm đó, đối vào người bạn tốt
của mình, đối với một người thực sự không hề có lòng tinvaof tình yêu
của mình.
Tuy nhiên, hồi đó có ai tin vào tình yêu của hai người ấy? tôi, bạn vè
DĨ THÂM , bạn bè của MạC SÊNH , mọi người đều cảm thấy họ không hợp
nhau, cho rằng sớm muộn gì họ cũng chia tay.
Lúc đó có lẽ chỉ có một mình DĨ THÂM cảm thấy hai người sẽ mãi mãi là của nhau.
Tuy nhiên DĨ THÂM sai ở chỗ quá tự tin,
Tôi nhìn MạC SÊNH lúc đó rõ ràng bắt đầu hoảng hốt, ném quá bom thứ hai:
“Hôm nay tôi chính thức tuyên bố với cô, tôi yêu DĨ THÂM, nhưng tôi
không muốn yêu thầm yêu vụng, tôi với cô sẽ công khai cạnh tranh.”
Nhân đà tôi nói câu cuối cùng: “Triệu Mạc Sênh, chị tưởng chị mạnh hơn tình cảm hơn hai mươi năm giữa tôi và DĨ THÂM dao?”
Nói xong tôi đứng dậy đi thẳng. trong mấy giây lúc mở của ra ngoài, tôi
thầm nghĩ chỗ thức ăn MạC SÊNH vừa mua chưa hề động đến, không biết cô
ấy co còn taamt rạng để ăn hay không
Mấy ngày tiếp theo tôi ở lì trong trường không sang chỗ DĨ THÂM cũng
chẳng đi đâu. Cuộc sống của tôi theo trật tự cố định – phòng ở- lớp học –
nhà ăn và ngược lại
Nghĩ đến cùng thực ra tôi là người hèn nhatsm có lẽ cón bỉ ổi nữa. tôi
không dám nói thẳng tình cảm của mình với DĨ THÂM, cho nên phải đi tìm
MạC SÊNH, để cô ấy nói với DĨ THÂM.
Xưa nay, tôi chưa bao giờ coi anh la anh trai, anh biết không?
DĨ THÂM sẽ trả lời thế nào?
Tôi luôn nghĩ đến câu trả lời của DĨ THÂM, tâm trạng tôi lúc chứa chan
hi vọng,lúc hoàn toàn tuyệt vọng, su đó một tuần liền không hề có tin
tức của họ, tâm trạng lúc đó biến thành nỗi hoang mang.
Mấy lần nhấc điện thoại, lại không biết gọi cho ai. Triệu MạC SÊNH ư? Su
cuộc nó chuyện lần trước sao? Hay là DĨ THÂM? Thời gian dài đến mức
toi cảm thấy mình bị họ bỏ quên. Lại qua hai ngày nữa, cuối cùng tôi
không chịu được, tôi sang trường của DĨ THÂM, lúc đó mới biết chỉ có
mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa.
MạC SÊNH ra đi.
Nghe nói cô ây đi mỹ.
ảnh hưởng sự ra đi của MạC SÊNH đối với DĨ THÂM mấy năm sau toi mới dần
dần nhận ra. Lúc đó tôi thậm chí cho rằng ảnh hưởng là rất nhỏ, bởi
biểu hiện của DĨ THÂM, hoàn toàn có thể xem là bình tĩnh.
Hôm đó với tâm trạng thấp thỏm tôi đến tìm DĨ THÂM.
Trường C có một wui định bất thành văn: Nam không được tùy tiện vào kí
túc xá nữ, còn nữ có thể thoái mái vào khu kí túc xá nam, cho nên tôi đi
thẳng đến phòng DĨ THÂM.
DĨ THÂM không có ở đó.
Bạn bè DĨ THÂM đều biết tôi, vừa thấy tôi đã hỏi ngay có biết MạC SÊNH đã ra đi.
Tôi sững người.
Trươc khi DĨ THÂM về, mấy người trong phòng đã nói qua tình hình cho tôi
biết, có người còn khuyên tôi an ủi DĨ THÂM, không nên luyến tiếc con
người vô trách nhiệm ấy….
Những gì họ nói sau đó tôi hoàn toàn không nghe được, tôi đã nghĩ đến
rất nhiều tình huống nhưng không nghĩ đến tinh huống MạC SÊNH ra đi.
Trong đầu tôi chỉ có một í nghĩ, tại sao cô ấy dứt khoát ra đi như vậy?
là do giống như tôi thường nói đùa với nhau “ra đi không lời từ biệt”
hay là do những câu nói của tôi?
Đúng lúc tôi đang băn khoăn thì DĨ THÂM từ văn phòng khoa trở về. trông
anh ấy có vẻ vẫn bình thuowngfm hình như có hơi gầy đi, khoảng trán ở
giữa hai hàng lông mày u uất, cái nhìn u ám.
Tôi đứng lên
“DĨ VĂN.” Anh ấy nói vậy khi nhìn thấy tôi.
“Em..em đến.” Tôi không biết nói như thế nào, những í nghĩ rối rắm khiến
tôi bất giác hoảng sợ. nếu biết MạC SÊNH ra đi vì câu nói của tôi, DĨ
THÂM sẽ như thế nào đây?
DĨ THÂM dường như không để í đến vẻ bất thường của tôi, vẫn như mọi khi hỏi tôi có việc gì. Tôi lắc đầu.
DĨ THÂM không nói gì, bảo tôi cùng đi ăn trưa. Chúng tôi đến căng tin.
Nếu không ra ngoài ăn tiệm, căng tin nhà trường là nơi chúng tôi thường
đến, bởi vì MạC SÊNH rất thích món sườn xào chua ngọt ở đây, lần nào
đến cũng xếp hàng chờ chỉ sợ không mua được. nhân viên ở đấy đều quen
thuộc MạC SÊNH, thậm chí còn cho cô ấy nhiều hơn chút đỉnh, MạC SÊNH ăn
không hết thường gắp từng miếng vào bát của DĨ THÂM. DĨ THÂM thực ra
không thích đồ ngọt nhưng cũng không từ chối.
Trong bữa ăn Dĩ Thâm chỉ im lặn, không hề mở miệng, tôi cũng không dám
nói gì. Xong bữa, ra nhà ăn, bỗng DĨ THÂM bảo tôi: “Anh đi cùng emv ề
tr