
Tác giả: Cố Mạn
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341130
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1130 lượt.
a tôi rất yếu đuối, không dám chủ động theo dduoir, chỉ hi vọng có ngày anh ấy nhận ra và quay trở lại.
Nhưng nỗi cô đơn mỗi ngày thêm nặng nề.
Tôi đối với cũng tốt, nhưng như vậy lại khiến tôi không có bạn thân. Sau
khi MạC SÊNH đi, không có ai rủ tôi đi phố, không có ai nhiệt tình
khen bộ đồ mới của tôi,m cũng không có ai gọi điện báo trước cả tháng
sắp đến ngày sinh nhật tôi… Toi cũng lờ mò cảm thấy thực ra tôi cũng
rất thích cô ấy.
Chỉ có điều giữa chúng tôi có DĨ THÂM.
Mấy năm đại học của tôi trôi qua đơn điệu như vậy, ngày nọ tiếp ngày kia
chẳng có gì mới mẻ. cho đến khi tốt nghiệp tôi vẫn một mình. Bọn con
gái lớp toi đều ngạc nhiên. Nhiều đứa bạn cùng lớp vừa ra trường là tổ
chức đám cưới, chúng tôi thường nói đùa: “Một tay cầm bằng tốt nghiệp,
một tay cầm giấy đăng kí kết hôn. Vừa liên oan chia tay đã lại đi ăn
tiệc cưới.” Chuyện này trở thành giai thoại một thời.
Khi lĩnh tháng lương đầu tiên, tôi mời DĨ THÂM đi ăn hiêu. Trong lúc toi
kể cho anh nghe câu chyện trên như một câu chuyện cười. DĨ THÂM nghe
xong có vẻ thảng thốt, buột miện gnois: “Thực ra , anh cũng định sau khi
tốt nghiệp sẽ làm lễ cưới.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Hình như lúc đó DĨ THÂM mới í thức được điều anh ấy vừa nói, mắt anh thoáng buồn.
Từ lúc đó cả hai chúng tôi đều không nói gì thêm.
Tôi dần bình tĩnh lại, nói: “DĨ THÂM, vừa rôi em về thăm mẹ, mẹ hỏi anh
đã có người yêu chua. Anh cũng nên có bạn gái đi thôi.”
Khi nói câu đó tôi hoàn toàn thực lòng. Bốn năm đại học hoàn toàn cô dơn
làm cho tôi hiêu ra. Sau khi MạC SÊNH ra đi, có thể rồi đây Dĩ Thâm sẽ
yêu người khác, nhưng tuyệt nhiên không phải là tôi.
Toi cũng không còn là Hà DĨ VĂN ngày xưa, bây giờ tôi thực sự mong anh
ấy có thể yêu một cô gái nào đó. lần sau tôi sẽ thực lòng chúc phúc cho
hai người.
Dù rất đau lòng.
DĨ THÂM chỉ ậm ừ, k muốn nói chuyện đó.
Bữa ăn trôi quá trong những câu chuyện vụn vặt không đâu vào đau. Lúc
thanh toán tiền,dù tôi mời nhưng DĨ THÂM vẫn một mực đòi trả tiền.
Trong khi chờ đợi nhà hàng trả tiền lại, DĨ THÂM đi vào nhà vệ sinh, khi
họ thanh toán xong anh ấy vẫn chưa trở ra. Thấy áo khoác của DĨ THÂM
vắt trên tay ghế, tôi lây ví anh trong túi áo khoác bỏ tiền thừa vào đó.
Mở ví, tôi nhìn thấy bức ảnh đó.
Hình như nó được lấy ra từ hồ sơ nào đó, ở một góc vẫn còn dấu nổi.
Cô gái trong ảnh tết tóc đuôi sam, đôi mắt to cười tít trông như nửa vần trăng, khuôn mặt rạng rỡ.
Nụ cười quen thuộc, nhưng đã lâu tôi không nhìn thấy…
Khi DĨ THÂM quay lại, tôi vẫn tần ngần cầm cái ví trên tay. Không kịp để vào chỗ cũ, tôi bỏ tiền thừa vào ví rồi đưa cho anh.
“tiền thừa.” Tôi nói.
“Ừ.” DĨ THÂM gật đầu, vẫn thái độ bình thản như mấy năm trước, khi MạC SÊNH mới đi.
Vào lúc đó tôi chợt hiểu ra í nghĩ của thái độ bình thản đó.
Bình thản bởi vì đã quyết đinh.
Quyết định là sẽ chờ.
Đối với một số người, vết thương sẽ lành dần theo thời gian, ví dụ như trương fhopwj cảu tôi.
Đối với một số người thời gian chỉ càng làm cho vết thương thêm rỉ máu, như với DĨ THÂM.
Thì ra những năm đó, sự bình thản của DĨ THÂM chỉ là bề ngoài, có một
loại vết thương nó xâm nhập vào xương tủy và hoành hành ở nơi không ai
nhìn thấy.
Ra khỏi nhà hàng , chúng tôi đi bộ đến bến xe bus. Lúc đo DĨ THÂM vừa
công tác được vài năm, tôi cũng vừa đi làm nên chưa có điều kiện về kinh
tế, phương tiện đi lại chủ yếu vẫn là xe bus.
Dứng đợ một lát thì xe cảu tôi đến, khi xe vừa dừng lại, DĨ THÂM đột nhiên gọi tôi:’
“DĨ VĂN.”
Tôi quay lại nhìn nanh.
Trong hoàng hôn lãng đãng, ánh sáng cuối cùng của ngày bao trùm lên anh, tôi bỗng thấy DĨ THÂM cô đơn hơn bao giờ hết.
“SAu này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện,
những người khác chỉ là tạm bợ.” Anh ấy nói: “Anh không muốn tạm bợ.”
xe chuyển bánh, hình ảnh DĨ THÂM mờ dần trước mắt tôi.
Trong đầu tôi văng vẳng lên câu nói của DĨ THÂM – sau này em sẽ hiểu, ở
nơi nào đó trên thế giới này nơi có cô ấy xuất hiện, những người khác
đều chỉ là tạm bợ.
Việc gì phải đợi đến sau này, tôi vẫn luôn biết điều đó,
Chỉ có điều tôi cũng không muốn tạm bợ.
Vì vậy trong cái thành phố đầy ắp người này, trái tim của chúng tôi vẫn cô đơn một cách bướng bỉnh.
Mỗi người đều bận rộn công việc của mình, chúng tôi ngày càng ít liên hệ với nhau hơn cả lúc còn học đại học.
Trước đay tôi luôn sợ cái ngày này, nhưng cuối cùng nó vẫn đến.
Thực ra hình như cũng chẳng có gì.
Tôi không đau buồn nữa.
Bởi vì đã que.
DĨ THÂM cho tôi rất nhiều thời gian để quen.
Về sau có một lần DĨ THÂM đến công ty để cùng về thăm cha tôi bị ốm, một
cô bạn ở côn ty nhìn thấy DĨ THÂM khi anh ấy đứng chờ tôi ngoài cổng.
Hôm sau co ta hỏi tôi anh ấy là ai, cô ấy còn hỏi anh ấy có người yêu chưa.
Tôi nói anh ấy đã có người yêu rồi nhừn đang ở Mỹ.
Cô ấy tỏ vẻ thất vọng nhwung có vẻ không cam tâm nói: “Khoảng cách là kẻ thù của tình yêu, chẳng có gì đảm bảo.”