
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134994
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/994 lượt.
óng kín rèm cửa là bởi tôi không muốn người khác nhòm ngó vào nhà tôi bằng ánh mắt tò mò kỳ quái. Tôi càng không muốn nghe những tiếng thì thầm bàn tán của bọn họ. Tôi không nhìn thấy nên cũng chẳng cảm thấy phiền não, nhưng tôi không muốn cho họ cơ hội. Tất nhiên em cũng có thể bật đèn, nhưng em phải tự tìm chỗ công tắc. Tôi không còn nhớ công tắc nằm ở chỗ nào."
Có lẽ do ảnh hưởng bởi không khí trong nhà, giọng thầy trở nên nặng nề. Liễu Địch không đợi thầy nói lần thứ hai, lập tức chạy về phía cửa sổ, kéo tung rèm cửa rồi mở toang cánh cửa sổ.
Sau đó, cô lại mở cửa sổ ở hướng nam. Luồng không khí trong lành ùa vào nhà, cả ngôi nhà chìm trong ánh sáng chói lòa. Ánh sáng bất chợt khiến Liễu Địch nhắm mắt lại theo phản xạ, trong khi thầy Chương vẫn bất động. Lòng Liễu Địch chùng xuống. Thầy không có một chút cảm giác với ánh sáng. Tiếp theo, Liễu Địch quan sát cả ngôi nhà.
Ngôi nhà quả thực không nhỏ, nhưng rất chật chội, bởi hai bên tường toàn là giá sách. Giá sách rất cao, gần như chạm trần nhà. Trên giá sách xếp rất nhiều sách, khổ to, nhỏ, độ dày, mỏng khác nhau. Vì những giá sách này, ngôi nhà không còn nhiều diện tích trống. Bên cửa sổ hướng nam đặt một chiếc bàn làm việc và một cái ghế mây. Trên bàn làm việc có chiếc đèn bàn màu xanh lục. Bên cạnh đèn bàn là ấm trà, tách trà nhỏ và chiếc đồng hồ để bàn cũng màu xanh lục. Bên cạnh bàn làm việc là một chiếc giường đơn và một hòm gỗ nhỏ. Ga trải giường màu xanh lá cây nhàn nhạt, trên hòm gỗ cũng được phủ một miếng vải cùng màu. Ga trải giường và miếng vải đó có vẻ thường xuyên được giặt, nhưng vẫn có mấy vết bẩn, chứng tỏ người giặt không nhìn thấy. Trên vỏ gối và vỏ chăn cũng có vài chỗ chưa giặt sạch. Trên bức tường ở hướng bắc của căn nhà treo đầy những bức tranh màu nước và tranh sơn dầu. Một số được lồng trong khung kính, một số cứ thế treo lên. Ở góc mỗi bức tranh đều đề tên, có lẽ không phải tác phẩm của bố thầy Chương thì cũng là của thầy.
Dưới cửa sổ hướng bắc có một cái bếp ga, bồn rửa mặt và hai thùng mì ăn liền lớn. Trong ngôi nhà này không có gạo và mì sợi, không có rau cỏ và hoa quả. Nền nhà được quét dọn sạch sẽ, nhưng ở các góc nhà vẫn xuất hiện không ít đồ lặt vặt, không phải chủ nhân lười biếng mà không phát hiện ra. Ngôi nhà có vẻ được bày trí rất đơn giản nhưng lại không đơn giản chút nào.
Năm năm trước, nơi này chắc rất tao nhã và thi vị. Bây giờ, nét "tao nhã" và "thi vị" đó chỉ còn là hình bóng mơ hồ. Bao trùm cả ngôi nhà là không khí lạnh lẽo, cô độc, tĩnh mịch và có phần thê lương.
Liễu Địch quan sát một lượt. Không hiểu tại sao sống mũi cô cay cay, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Ngôi nhà này khiến cô nhận thức một cách sâu sắc nỗi bi ai của người khiếm thị. Cô cũng có thể cảm nhận thấy thầy Chương sống rất nghiêm túc. Thầy không sa ngã hay chà đạp bản thân như những người gặp tai họa bất ngờ khác. Trong ngôi nhà này, dù thầy không nhìn thấy, dù thầy không cho người khác vào nhưng thầy vẫn cố gắng giữ sạch sẽ. Tuy nhiên, cuộc sống của một người mù cô độc không thể tốt như cuộc sống của người thường, trừ khi nhận được sự quan tâm, chăm sóc từ người khác.
Thầy Chương ngồi trên ghế mây bên bàn làm việc, cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi đoán em sẽ đi theo tôi. Tôi từng nói em rất cố chấp, cố chấp giống tôi. Bây giờ, em đã nhìn thấy nhà của tôi rồi, tất cả đều đơn giản, đúng không? Nhà của người mù không thể phức tạp, bởi anh ta không thể ứng phó với sự phức tạp, anh ta không thể thoát khỏi bóng tối vô tận. Anh ta có thể đánh bại vô số kẻ địch nhưng vĩnh viễn không thể đánh bại được bóng tối."
Giọng nói của thầy mang vẻ tự giễu, đồng thời không che giấu tâm trạng thê lương và bất lực. Câu nói của thầy như bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim Liễu Địch, nỗi bi thương lan tỏa trong lòng cô. Liễu Địch bỗng cầm cái chậu trên bồn nước, quay người đi ra sân.
"Liễu Địch, em định làm gì vậy?" Thầy Chương kinh ngạc kêu lên, gương mặt thầy không còn sự nghiêm nghị và lạnh nhạt như thường thấy nữa.
Liễu Địch không trả lời. Cô đi hứng một chậu nước, sau đó rút ga trải giường và miếng vải màu xanh lục phủ trên chiếc hòm gỗ, bỏ vào chậu nước.
"Liễu Địch!" Thầy Chương lại hét lên. Thầy không nhìn thấy nhưng vẫn có thể đoán biết Liễu Địch đang làm việc nhà: "Em hãy bỏ xuống! Tôi không cần em giúp đỡ!" Vẻ mặt thầy vụt qua một tia bất an.
Liễu Địch không đáp. Cô tìm thấy miếng gỗ dùng để giặt quần áo và bột giặt ở dưới gầm giường, sau đó bắt đầu giặt ga trải giường.
"Liễu Địch, dừng tay!" Thầy Chương cất cao giọng, giọng thầy thể hiện sự sốt ruột và khổ não, nhưng không tức giận. Trả lời thầy là tiếng cọ giặt loạt xoạt. Sau đó, thầy Chương thở dài, cất giọng bất lực: "Liễu Địch, việc gì em phải làm vậy hả?"
Liễu Địch hơi ngẩn người, nhưng động tác tay của cô vẫn không ngừng nghỉ. Cô nhanh chóng giặt xong ga trải giường và tấm vải. Sau đó, cô bắt đầu giặt vỏ chăn, vỏ gối và đống quần áo thầy Chương thay ra, chưa kịp giặt. Từ nhỏ đến lớn, Liễu Địch chưa bao giờ giặt nhiều đồ như vậy. Cuối cùng, cô hơi thở dố