Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134987

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/987 lượt.

khắp không gian. Liễu Địch dắt thầy Chương đến trạm xe buýt, định để thầy ngồi nghỉ ở bồn hoa đinh hương, nhưng thầy Chương nhẹ nhàng giật khỏi tay cô, đi thẳng đến bên cây dương liễu. Từ trước đến nay, cảm giác phương hướng của thầy đều rất chính xác.
Liễu Địch hơi sững sờ khi phát hiện ra điều bất bình thường. Lẽ nào cô chủ nhiệm đã đi tìm thầy Chương và thầy đã nhận lời cô giáo? Không, không thể! Cô tình nguyện chăm sóc thầy không phải vì ơn huệ, hơn nữa thầy Chương cũng chưa bao giờ coi cô là ân nhân. Bằng không, thầy tuyệt đối không chấp nhận sự chăm sóc của cô. Thầy... Chắc chắn thầy không nhận lời.
Bốn bề rất yên tĩnh, ngoài hai thầy trò, không có ai đứng đợi xe. Ánh hoàng hôn chiếu xuống cây dương liễu, tạo thành bóng dài trên mặt đất.
“Liễu Địch.” Trầm mặc một lát, cuối cùng thầy Chương cũng lên tiếng, giọng của thầy hơi nặng nề, có vẻ thầy phải hạ quyết tâm rất lớn mới thốt thành lời: “Có một chuyện tôi muốn nói cho em biết.”
“Gì ạ?” Đôi lông mày thanh tú của Liễu Địch nhíu chặt. Theo bản năng, cô đã đoán ra điều thầy Chương muốn nói.
“Chiều nay, cô chủ nhiệm lớp em đến tìm tôi. Cô ấy nói với tôi một chuyện liên quan đến em...”
“Thầy không cần nói với em.” Liễu Địch đột ngột cắt ngang lời thầy. “Em biết, là việc tuyển thẳng vào Bắc Đại.” Liễu Địch không dám nghe tiếp. Chẳng hiểu tại sao cô bỗng nhớ tới cảnh thầy Chương đứng đợi cô ở bến xe trong buổi tối tuyết rơi ngày cuối cùng của năm, bên tai cô vang lên cô nói của cô chủ nhiệm: “Vì em, chẳng lẽ thầy ấy lại không đồng ý hay sao?”
“Em biết rồi à?” Thầy Chương có vẻ kinh ngạc.
“Vâng ạ! Cô Trần đã nói chuyện này với em, nhưng em từ chối.” Liễu Địch cất giọng dứt khoát. Cô không dám để thầy Chương nói trước, cô sợ nghe thấy lời thỏa hiệp từ thầy, dù sự thỏa hiệp đó là vì chính cô. Liễu Địch biết rõ, chỉ cần thỏa hiệp, thầy Chương sẽ coi thường nhân cách của cô, cô cũng sẽ coi thường nhân cách của thầy. Cô rất sợ mối quan hệ giữa cô và thầy sẽ thay đổi vì chuyện này.
“Ờ.” Thầy Chương thở nhẹ một hơi, như được an ủi. Sau đó, thầy nói khẽ: “Tôi cũng từ chối lời đề nghị của cô giáo.”
Sống mũi Liễu Địch bỗng cay cay. Tất cả cảm giác sợ hãi, thấy thỏm đè nặng trong lòng suốt một buổi chiều, lúc này như được đôi bàn tay vô hình gỡ xuống. Cùng lúc đó, một thứ tình cảm dịu dàng lặng lẽ ngập tràn trái tim cô.
Liễu Địch nhìn thầy Chương, gương mặt nhợt nhạt của thầy được nhuộm bởi ánh hoàng hôn nhàn nhạt. Cô bỗng cảm thấy vào thời khắc này, trái tim cô rất gần trái tim thầy Chương. Họ chỉ đứng đó, đối diện nhau mà không nói một lời, nhưng hai tâm hồn quấn quýt, giao hòa.
Cơn gió chiều mát lạnh thổi tới, không khí xung quanh thật trong lành. Liễu Địch đột nhiên phát hiện bầu không khí êm dịu này tỏa ra mùi hương như mùi rượu vang khiến con người chếnh choáng. Cô nhìn ngó xung quanh, sau đó ngạc nhiên, mừng rỡ khi bắt gặp nụ hoa màu tím nhạt trong bồn đinh hương không biết nở rộ từ lúc nào.
Liễu Địch bất giác reo lên như một bé gái ngây thơ: “Thầy Chương, thầy mau lại đây xem đi, đinh hương nở hoa rồi! Đinh hương nở hoa rồi!”
Vừa dứt lời, Liễu Địch liền ôm miệng. Cô hoảng hốt nhìn thầy Chương. Trời ạ, sao cô có thể nói ra những lời này? Thầy Chương lặng lẽ đứng đó. Gương mặt thầy không lộ vẻ tức giận, ngược lại, khóe miệng thầy nhếch lên thành đường cong dịu dàng. Thầy hít mũi như muốn nắm bắt điều gì đó. Thế là Liễu Địch cũng bắt chước thầy, hít thở không khí trong lành. Ờ, trong không khí có mùi thơm của hoa đinh hương, mùi của cây cỏ, mùi của đất cát, mùi hương dìu dịu của chồi non... chúng đều là sinh khí của mùa xuân.
Liễu Địch đưa mắt ngắm nhìn xung quanh. Cô bắt gặp cây dương liễu của mùa xuân, hoa đinh hương của mùa xuân, con đường và bầu trời trong vắt không bị vẩn đục của mùa xuân, ánh tịch dương làm lay động lòng người và con chim nhỏ líu lo trên cành cây... Cuối cùng Liễu Địch cũng cảm nhận thấy không khí của mùa xuân. Mùa xuân đến rồi! Trong lòng tràn ngập sự xúc động khiến Liễu Địch muốn hét to, muốn ca hát, muốn nhảy múa.
Nhưng cô cố gắng kìm nén niềm vui, chuyển ánh mắt về phía thầy Chương. Thầy đang tắm trong ánh chiều tà, trở thành bức tượng điêu khắc màu vàng. Thầy cũng là một phần của mùa xuân. Thầy đứng nghiêm trang, vẻ vô cùng tập trung, tựa như đang cảm nhận mùa xuân bằng tâm hồn. Sau đó, thầy với tay cầm một cành dương liễu, nhẹ nhàng đưa cành dương liễu chạm vào mặt thầy, bình thản thốt ra một câu: “Mùa xuân thật đẹp.”
Giọng điệu bình thản của thầy Chương có vẻ thâm trầm, như nốt nhạc chạy thẳng vào trái tim Liễu Địch khiến cả cơ thể và tâm hồn cô run rẩy. Trong lòng cô dấy lên một tâm tình mãnh liệt. Cô ngước nhìn bầu trời, mặt trời dần khuất bóng nhưng vẫn cháy đỏ rực ở phía xa xa.






“Tháng Bảy đen tối” đáng sợ cuối cùng cũng đến.
Ngày mùng Bảy tháng Bảy, Liễu Địch thức dậy từ sáng sớm. Cô phát hiện ngoài trời đổ mưa, cơn mưa không nhỏ. Nhìn nước mưa chảy thành những đường cong đẹp đẽ trên cửa kính, Liễu Địch phấp


Disneyland 1972 Love the old s