
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341003
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1003 lượt.
yêu xuất phát tự đáy lòng đối với sách và tri thức của thầy Chương. Cô chợt nhớ tới buổi lên lớp đầu tiên của thầy. Thảo nào các bạn không thể làm khó thầy. Ở trước mặt thầy Chương, chúng quả thực quá nông cạn.
Sau khi dọn dẹp giá sách, Liễu Địch lại lau chùi bàn làm việc. Cô phát hiện một máy nghe băng cát xét và mười mấy cuộn băng ở trong ngăn kéo. Nghe thấy tiếng mở ngăn kéo, thầy Chương vội ngăn lại: "Liễu Địch, em đừng động vào những cuộn băng đó. Đây là băng ghi âm giáo trình đại cương, tài liệu tham khảo và phương pháp dạy học của môn Ngữ văn cấp ba. Mỗi tối, tôi đều nghe những cuộn băng này. Nếu em làm lộn xộn, tôi sẽ không tìm thấy cuộn băng tôi cần."
Liễu Địch thè lưỡi, lập tức đóng ngăn kéo lại. Cô thầm nghĩ thầy Chương nhờ người ghi âm những tài liệu này không biết tốn bao công sức. Thầy quả thực là một thầy giáo tốt.
Sau đó, ánh mắt cô dừng lại ở những bức tranh treo trên bức tường phía bắc. Những bức tranh đó rõ ràng không được thầy Chương trân trọng như đống sách bởi chúng phủ đầy bụi. Liễu Địch tìm một miếng vải khô mềm, nhẹ nhàng lau hết bụi trên những bức tranh, trả lại diện mạo thực sự cho chúng.
Mỗi khi lau sạch một bức tranh, Liễu Địch không khỏi cảm thán trong lòng. Cô không hiểu về hội họa, không thể đánh giá những bức tranh này, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng, trong mỗi bức tranh ẩn chứa một sức mạnh, một sức mạnh không thuộc về kỹ thuật hội họa mà thuộc về sinh mệnh, tình cảm và tâm hồn.
Sức mạnh này khiến Liễu Địch cảm động. Nó rốt cuộc là gì? Cô trầm tư suy ngẫm, ánh mắt vô tình dừng lại ở hai bức tranh sơn dầu lớn chạm cả xuống mặt đất. Liễu Địch bị chấn động trong giây lát.
Đây là hai bức tranh khác nhau. Một bức vẽ đại dương mênh mông. Người vẽ sử dụng gam màu lam thẫm. Sóng biển cuộn trào thành từng bông hoa sóng. Bên trên là bầu trời xám mờ và tầng mây nhàn nhạt. Bức tranh không có mặt trời, cũng không có cánh chim bay. Bên bờ biển là một bãi cát nhỏ. Trên bãi cát có một cành cây khô cằn cỗi và thô ráp nằm cô độc. Sóng biển lấp chìm một nửa cành cây. Nhưng ở giữa chạc cây lại nhú lên một chồi non nho nhỏ màu xanh lục khiến cả bức tranh ảm đạm như có sinh khí, tỏa ra một sức mạnh thuộc về sinh mệnh khó diễn tả thành lời.
Bức tranh sơn dầu còn lại vẽ mặt trời sắp lặn trên biển. Mặt biển hiền hòa, ánh hoàng hôn màu vàng rực rỡ. Nơi tiếp giáp giữa trời và biển có chùm mây rực rỡ và ông mặt trời đỏ rực, trông huy hoàng nhưng cũng rất u sầu. Ông mặt trời như quả tim tích tụ mọi huyết quản, sau đó giải phóng hết năng lượng, đốt cháy sự tôn nghiêm, niềm hy vọng, tình yêu của nhân loại, cho đến khi trái tim đó cháy hết.
Liễu Địch ngẩn ngơ ngắm hai tác phẩm làm rung động lòng người đó. Cô đứng bất động, cũng không nói chuyện, thất thần ngắm tranh. Cô như chìm trong những cảm xúc kỳ lạ và chấn động. Trong lòng cô vụt qua tia mờ mịt, chua xót, bi tráng... Cô không thể nói rõ tâm trạng của mình lúc này.
Nhưng Liễu Địch đột nhiên hiểu ra, sức mạnh ẩn chứa trong tranh của thầy Chương chính là "sinh mệnh", chính là tình yêu mãnh liệt đối với sinh mệnh. Sinh mệnh dẻo dai, sinh mệnh tươi mới, sinh mệnh đầy tôn nghiêm, sinh mệnh cao quý, sinh mệnh không khuất phục, sinh mệnh không thể bị hủy diệt và sỉ nhục... đều được thể hiện trong tác phẩm của thầy. Thầy không vẽ bằng cọ vẽ mà dùng tư tưởng, tình cảm và tâm hồn để vẽ tranh.
"Liễu Địch, em đang làm gì vậy?" Thầy Chương đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Em đang xem tranh ạ!" Liễu Địch vẫn chìm đắm trong cảm xúc của mình.
"Bức nào?"
"Mặt trời lặn trên biển."
"Em có cảm giác gì không?"
"Bi tráng như sự cảm thán của người anh hùng ạ!"
Gương mặt thầy Chương hơi rung động.
"Thầy Chương, thầy rất thích biển đúng không ạ?" Liễu Địch hỏi nhỏ.
"Đúng vậy, tôi rất thích." Thầy Chương lại chìm trong hồi ức. "Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy biển. Đó là kỳ nghỉ hè năm lớp 11, một mình tôi đi đến làng chài nhỏ ở Yên Đài, sống nhờ nhà một bà lão ở đó. Lúc bấy giờ, khi nhìn thấy mặt biển mênh mông, vô cùng vô tận, tôi mới nhận thức được thế nào là bao la, bát ngát. Đứng trước biển, tôi cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng. Thế là cả kỳ nghỉ hè năm đó, tôi đeo ống vẽ tranh, đi lang thang dọc bờ biển dài không biết bao nhiêu cây số. Có lúc tôi chẳng làm gì cả, chỉ ngồi trên mỏm đá mấy tiếng đồng hồ, nhìn ra biển. Những lúc như vậy, đầu óc tôi trống rỗng, tâm hồn tĩnh lặng, lý trí chìm trong hư vô, quên cả bản thân." Thầy Chương thở khẽ, sau đó lại cất giọng thâm trầm mà xúc động: "Em có biết không, biển là kiên cường nhất. Nó có thể bao dung mọi nỗi đau khổ và bất hạnh của con người."
Liễu Địch đã hoàn toàn hóa đá. Từ trước đến nay thầy Chương hết sức kiệm lời, vậy mà bây giờ thầy lại tâm sự nhiều như vậy. Có thể thấy đã từ rất lâu, thầy không nhắc đến ký ức đã phủ bụi mờ với người khác.
"Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ mọi thứ ở biển." Thầy Chương nói tiếp: "Tôi vẫn nhớ những mỏm đá lởm chởm, đủ hình thù sinh động, đâu đâu cũng có dấu vết của ngọn sóng xô vào... Còn bãi cát bên bờ biển