XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bệnh Tình Yêu

Bệnh Tình Yêu

Tác giả: Phương Tranh

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341864

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1864 lượt.

dùng được đưa đến trước mặt, Mễ Lợi tiếp tục lải nhải, “Thím Hai đối xử với chú rất tốt, cưng chiều chú lắm, muốn chú hồi phục sớm nên thu dọn những đồ đạc chú hay dùng vào một va ly to mang đến đây, chủ yếu để cho chú cảm thấy thoải mái. Ở đây chăm sóc chú mấy ngày, việc gì cũng lo lắng cho chú rất chu đáo. Trước khi đi còn không cảm thấy yên tâm chút nào, chẳng đành lòng đi, viết những thứ cần chú ý ra một tờ giấy để lại cho cháu, bảo cháu mỗi ngày phải lo việc rửa ráy cho chú, nói rằng chú rất thích sạch sẽ, sợ ngày nào đó chú lấy lại tinh thần, soi gương phát hiện ra mình không phải là một bác sĩ Lăng nho nhã, mà là một thầy lang lôi thôi lếch thếch trong giới giang hồ…”. Nói rồi, Mễ Lợi không nhịn được bật cười.
Lăng Lệ săm soi một cách tỉ mỉ bản thân mình trong gương, gầy đi rất nhiều rất nhiều, một khuôn mặt với những đường nét góc cạnh rõ ràng, cũng may anh được mọi người yêu thương, việc gì cũng chăm sóc rất chu đáo, nhìn trông có vẻ không giống một thầy lang lôi thôi lếch thếch trong chốn giang hồ lắm. Anh hỏi Mễ Lợi, “Tại sao hai chú cháu mình lại ở đây?”.
“Ngày xảy ra chuyện, chủ nhiệm Đường nhìn thấy chú như vậy nên cực kỳ quyết đoán, để chú đi thay chủ nhiệm. Mỗi lần tâm trạng của chú không tốt sẽ đi công tác một chuyến dài ngày, khi quay trở lại thì tâm trạng bình thường trở lại, cho nên, chủ nhiệm đưa ra quyết định như vậy, chú đến đây thay cho chị ấy. Nhưng lo rằng chú đi một mình không được, cho nên bảo cháu đến đây chăm chú. Bất kể thế nào, khoảng thời gian này, mặc dù chú không được bình thường, nhưng cuối cùng cũng đã vượt qua được…”.
Đã coi là đã vượt qua rồi nhỉ, Lăng Lệ nhìn bản thân mình trong gương, chậm rãi cạo đi mấy sợi râu mọc ở dưới cằm.
Buổi sáng hôm nay, tâm trạng của Giản Minh cực kỳ phức tạp, từ sáng sớm nay khi Lăng Lệ gọi điện thoại về, cô chưa ngủ thêm được chút nào, có lẽ vì nguyên nhân không ngủ được, hiện tượng buồn nôn khi bầu bì càng dữ dội hơn. Thực tế là, từ khi Lăng Lệ xảy ra chuyện đến nay, Giản Minh chưa đêm nào được ngủ ngon. Mà hiện tượng nghén từ khi mang thai đến nay, có ngày nào không phản ứng dữ dội làm người cô tiều tụy yếu ớt đâu? Thời khắc cô cần Lăng Lệ nhất, anh lại bị suy sụp vì cú sốc ấy, Giản Minh không trách anh, mà đau lòng, nếu như có thể, nỗi khổ mà anh phải hứng chịu, cô nguyện chịu đựng thay cho anh, nhưng sau những tháng ngày đứng ngồi không yên, nước mắt như mưa, trong lòng như có lửa đốt, luôn thương nhớ day dứt trong lòng, điều làm cô đau buồn muốn chết lại là cuộc điện thoại đầu tiên sau khi anh tỉnh lại gọi về cho cô, anh hỏi cô, có đồng ý với La Thế Triết không? Tại sao anh dám hỏi như thế?
Ngày Phương Nam xảy ra chuyện, La Thế Triết hẹn gặp cô, cô có nói với Lăng Lệ, Lăng Lệ còn sắp xếp giúp cô mượn xe, vệ sĩ của công ty Lăng Khang, rất khoa trương, đây là cách bảo vệ cô dâu không được xảy ra bất kỳ sự cố nào, bảo vệ cô khi đi gặp La Thế Triết.
Gặp được La Thế Triết, trước hết nói chuyện về tình hình của Đông Đông, La Thế Triết nói với Giản Minh, đã làm thủ tục ly hôn với Tô Mạn.
Giản Minh nghĩ rằng, chồng cũ của mình kiếm cớ vì con cái để gặp mình, chắc là muốn nói chuyện này đây, rất muốn bỏ đi ngay lập tức, miễn cưỡng ứng phó, “Hình như em có nghe nói rồi.”
La Thế Triết hỏi, “Trong lòng em có phải vẫn còn ác cảm đối với anh không?”.
Giản Minh rất hiểu con người đang đứng trước mắt, ít nhiều hiểu được ý đồ của anh ta nên phòng thủ nghiêm ngặt, “Chắc là không, hoặc nói cách khác, em không còn bực bội với quá khứ, là bởi vì cuộc sống của em bây giờ rất tốt, em rất hài lòng với cuộc sống hiện nay.”
La Thế Triết chậm rãi rót trà đã pha sẵn cho Giản Minh một cốc, khói trà bốc lên nghi ngút, nước trà xanh biếc, anh chậm rãi nói, “Nghe ra, hình như anh không có cơ hội nữa rồi.”
“Em và anh Lệ đã đăng ký kết hôn, vài ngày nữa sẽ làm đám cưới.” Giản Minh nhấp ngụm trà, “Việc này anh phải biết chứ.” Khẽ thở dài, Giản Minh tỏ ra không nhẫn nại, “Thế Triết, em không biết anh còn muốn cơ hội gì, hơn nữa, nếu như em cho anh cơ hội gì thật, anh liền cảm thấy con đường phía trước bằng phẳng, phong cảnh ngút ngàn hay sao?”. Giản Minh mở túi xách của mình ra cho La Thế Triết xem, trong túi xách có túi trữ lạnh chứa Insulin, “Đây là thuốc của em, là sự lo lắng và mối bận tâm em phải mang theo cả cuộc đời này. Nó phải được cất giữ trong môi trường nhiệt độ ổn định, nếu không cẩn thận để thay đổi nhiệt độ sẽ rất dễ mất tác dụng, cho nên bình thường phải trữ trong tủ lạnh. Mỗi ngày đi ra khỏi nhà em phải nhớ mang theo thuốc, sợ rằng nhỡ khi cần ăn tối bên ngoài, em còn có để dùng. Nhưng mỗi lần đi ra ngoài lâu quá, sẽ lo lắng những viên đá trong túi trữ lạnh tan ra, không duy trì được nhiệt độ yêu cầu của thuốc. Có điều, những phiền toái, rắc rối, lo lắng này đều chỉ là chuyện nhỏ, dễ dàng ứng phó được, những phiền phức mà em sẽ gặp phải trong tương lai, chắc chắn sẽ lớn hơn mấy việc đó nhiều, có khả năng da em sẽ bị nhiễm trùng vì một vết thương nhỏ nào đó trên da, nó sẽ sưng tấy lỗ chỗ như tổ ong, chạy đến bệnh viện từ