Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Biệt Ly Ơi ! Chào Mi !

Biệt Ly Ơi ! Chào Mi !

Tác giả: Quỳnh Dao

Ngày cập nhật: 04:48 22/12/2015

Lượt xem: 1341075

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1075 lượt.

ưng trên khuôn mặt, trên mắt, trên môi con gái ông, mùa xuân vẫn còn phảng phất. Mùa xuân đến với Bảo Lâm đó là một niềm vui, một an ủi của người cha, chứ trước giờ, cứ thấy con ủ dột hoài, vọng về mối tình tan vỡ, tuy không nói ra nhưng trong thâm tâm ông, ông không yên lòng.
Rồi ông Vĩnh Tú hiểu được một điều, đó là cần phải nói chuyện với Tạ Thắng, phải làm sáng tỏ chuyện của Bảo Lâm với Thắng. Nhưng ông chưa kịp nói ra ý kiến thì Tạ Thắng tự đến.
Hôm ấy là một buổi tối, trong căn phòng chật hẹp, một cuộc nói chuyện thẳng thắn giữa hai người. Bảo Lâm thì cố tình lánh mặt vì Bảo Lâm hiểu rằng trong những cuộc nói chuyện như vậy, sự hiện diện của mình sẽ làm không khí mất tự nhiện. Bảo Lâm đã đến nhà của chị em Du, Bình chơi. Khi Bảo Lâm trở về thì đêm đã khuya và Tạ Thắng cũng không còn ở đấy. Ông Vĩnh Tú chắp tay sau đít đang đi tới đi lui trong phòng khách. Thái độ ông trang nghiêm. Bảo Lâm vào nhà, nhìn cha đã cảm thấy lo âu. Không biết hai người đã nói với nhau những gì. Bảo Lâm hiểu tính ông Tú. Cha có một tâm hồn khép kín, còn Tạ Thắng? Đương nhiên là một con người cao ngạo, kiêu hãnh. Cuộc nói chuyện rất có thể đã có những va chạm. Bảo Lâm sợ nhất chuyện đó. Nàng len lén nhìn cha, khuôn mặt cha như có vẻ suy nghĩ, nặng nề...
Bảo Lâm nghĩ, vậy là nguy rồi. Cha đã có định kiến về Thắng trên phương diện quan hệ với phái đẹp, bây giờ nếu họ lại va chạm nhau khì khó xử vô cùng. Rồi có thể cha bắt ta cắt đứt quan hệ với Tạ Thắng. Ta phải làm sao? Phải xử trí sao đây chứ?
Ông Vĩnh Tú chậm rãi hỏi:
- Bảo Lâm! Cha hỏi thật con nhé? Con có yêu Tạ Thắng đến độ nhận lời lấy Thắng làm chồng không?
- Dạ... cha...
Bảo Lâm nhìn xuống. Nàng không trả lời thẳng câu hỏi nhưng ánh mắt, thái độ Bảo Lâm là một câu trả lời xác đáng nhất còn gì nữa.
- Nghĩa là con đồng ý chứ gì?
Bảo Lâm hơi lúng túng, gật nhẹ đầu, lo ngại nhìn cha. Ông Vĩnh Tú ngồi yên, Bảo Lâm hồi hộp nhìn cha chờ đợi.
- Cha... Cha không đồng ý à?
Ông Vĩnh Tú bỗng nói:
- Qua đây này con.
Bảo Lâm giống như chú dê non đến đứng trước mặt cha. Ông Vĩnh Tú nắm lấy tay nàng:
- Tạ Thắng là một người đàn ông khá lôi cuốn lại có tên tuổi. Bên cạnh ông ấy còn có một mẹ già lớn tuổi và một đứa con riêng mười tám, như vậy, nếu con chấp nhận làm vợ cho một người đàn ông như thế thì khá vất vả đấy, không đơn giản đâu. Nhưng nếu con thật tâm yêu thì cha cũng nghĩ là một người đã từng va chạm, nhiều khổ đau và hiền hậu như con, mọi thứ rồi cũng ứng phó được, cha tin là con sẽ thành công, miễn sao con đã hỏi kỹ lòng mình trước khi quyết định là được.
Bảo Lâm nhìn cha cảm động:
- Cha... Cha đã đồng ý rồi ư?
Ông Vĩnh Tú cười:
- Muốn không đồng ý cũng khó. Tạ Thắng có cách nói rất thuyết phục, rất cương quyết. Cha đã tự hỏi, nếu cha không đồng ý thì anh ta có thể bắt cóc con đưa đi không? Bảo Lâm, quả thật cha không ngờ cha lại có thể có một chàng rể nổi tiếng như vậy. Cha chỉ không vui vì Tạ Thắng tuổi lớn hơn con nhiều quá! Nhưng mà cậu ấy lại thuyết phục rất hay. Rõ ràng ngoài Tạ Thắng ra, không thể có người đàn ông thứ hai nào có thể hiểu được, cảm phục được cái cao ngạo, cố chấp, tự tin và bản lĩnh của con. Với Tạ Thắng, những đứa con trai khác bằng tuổi con, nói như ông ta, trước mắt con chỉ là những đứa con nít mới lớn. Cha không làm sao khác hơn được. Bảo Lâm, con cần có một người bạn là người đàn ông đã trưởng thành, có kinh nghiệm sống, từng trải. Người đàn ông đó không ai khác hơn là Tạ Thắng. Nói thật, cha vui lòng.
Bảo Lâm chau mày:
- Anh ấy đã nói với cha như vậy hay tự cha nhận xét?
- Tạ Thắng là con người tự tin, cao ngạo, võ đoán. Nếu không có những điều đó, con có yêu anh ta không?
Bảo Lâm đỏ mặt:
- Ồ, cha!
Ông Vĩnh Tú buông tay con gái ra rồi nói:
- Đó, con thấy không? Cha hiểu con mà. Thôi được rồi, cha cũng đã quyết định và Tạ Thắng muốn cuối năm nay sẽ cử hành hôn lễ. Con cũng không còn nhỏ nhắn gì, con phải lập gia đình. Nhưng cha cũng đã nói cho Tạ Thắng biết là con gái của cha ngoài cái khối óc ra, cha không có của hồi môn nào để con mang theo cả. Nhà ta nghèo như con biết đấy.
- Ồ cha! Cha thật khiêm tốn.
Ông Vĩnh Tú nhìn con trìu mến:
- Không phải sao! Con của cha có khá nhiều ưu điểm về tinh thần, có hiếu này, chịu cực khổ này, nhẫn nhục này, biết lo cho người khác hơn bản thân mình.
Bảo Lâm quỳ xuống dưới chân cha, mắt đầy lệ:
- Cha, cha có biết là cha có khuyết điểm to lắm không?
- Cái gì thế?
- Cha quá yêu con, lúc nào cha cũng nghĩ tốt về con, chứ nào con được như cha nói đâu.
Ông Vĩnh Tú vuốt lấy mái tóc Bảo Lâm, lòng xốn xang. Sau khi Bảo Lâm đi lấy chồng rồi, nhà sẽ còn lại ai? Ông đã già, vợ lại bệnh hoạn, con trai thì đã chết yểu. Cuối cùng rồi cuộc đời này dâng hiến cho ông cái gì? Đành rằng mỗi người có một số phận riêng, nhưng cuộc đời của ông sao nghiệt ngã quá. Bảo Lâm hỏi:
- Cha à! Mẹ có biết chuyện này chưa?
Ông Vĩnh Tú gật đầu nói:
- Có lẽ biết phần nào. Con biết là nhà chúng ta vách gỗ, cửa gỗ, nói cái gì ở phòng