
Tác giả: Quỳnh Dao
Ngày cập nhật: 04:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341069
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1069 lượt.
này, phòng kia nghe hết. Nhưng mà mẹ con ở nhà trong, không có ra ngoài này nên Tạ Thắng không thấy. Cha định là từ từ rồi sẽ cho mẹ con biết, vì bây giờ cha không đoán được phản ứng của mẹ con sẽ thế nào. Mong sao bệnh của mẹ con dứt hẳn, đó cũng là niềm vui lớn của gia đình ta. Mẹ hết bệnh, con lấy chồng xứng đáng, còn niềm vui nào lớn hơn. Từ từ rồi cha sẽ nói.
Bảo Lâm gật đầu. Nàng cũng đang phân vân, sau khi lấy chồng, cha sẽ sống ra sao? Tội nghiệp cha già, mẹ bệnh, nhà lại không còn người, nhưng rồi Bảo Lâm cũng ngẩng lên nhìn cha nói:
- Cha yên tâm đi. Con lấy chồng, cha sẽ không mất con gái đâu, trái lại cha sẽ có thêm một đứa con trai đấy.
Ông Vĩnh Tú thở dài. Bảo Lâm, con quả là đứa con gái đáng yêu. Mong rằng trời đất sẽ phù hộ, để con mãi mãi sống trong hạnh phúc.
Thế là mọi chuyện coi như đã quyết định. Ở nhà họ Tạ, tin đó được loan đi với cái không khí vui tươi. Nội của Trúc Vỹ nắm lấy tay Bảo Lâm, ngắm nghía một cách hài lòng. Bà quay sang nói với vú Ngô:
- Vú thấy không, tôi đã nói rồi. Bảo Lâm có dáng dấp đẹp, có trình độ, lại thông minh, nhất định phải có hạnh phúc. Tôi cũng không ngờ nó lại là con dâu của mình. Quả thật con trai tôi tốt phúc lắm.
Tạ Thắng nói:
- Mẹ này! Chưa gì mẹ lại đề cao Lâm như vậy. Mẹ làm như con không ra gì vậy. Thế này mà Lâm lên chân thì mệt cho con đấy.
Bà cụ cười, nhìn Tạ Thắng:
- Con nghe này. Con làm như con hiền lắm không bằng, làm gì có ai ức hiếp được con chứ?
Rồi quay sang Bảo Lâm, bà tiếp:
- Bảo Lâm, con nghe mẹ, đừng sợ nó. Nếu nó mà có làm gì, con cứ mách lại mẹ, mẹ sẽ cho nó biết tay.
Tạ Thắng ngồi phịch xuống ghế:
- Vậy là nguy rồi. Thế này thì cuộc đời con từ đây về sau sẽ ra sao?
Bảo Lâm gỡ rối. Nàng gọi bà cụ bằng cách xưng hô của Trúc Vỹ:
- Nội à! Anh ấy sẽ không hiếp đáp con được đâu, vì bênh cạnh con còn có Trúc Vỹ kia mà.
Bà cụ chỉnh ngay:
- Con phải thay đổi cách xưng hô chứ. Từ đây con gọi ta là "mẹ", là "mẹ" đàng hoàng, có nhớ không?
Bảo Lâm đỏ mặt. Trúc Vỹ mở to mắt, tò mò hỏi:
- Nội ơi, thế từ đây về sau, con gọi là "cô giáo" hay phải sửa lại là "mẹ"?
Bảo Lâm càng lúng túng hơn. Cô định nói thì bác tài đã đi vào nói với Trúc Vỹ:
- Cô chủ, cậu Sâm bảo tôi vào đây nói cô ra xem nhà kính có được không?
- Vâng.
Trúc Vỹ thích thú, bỏ mọi người ở lại, chạy nhanh ra vườn. Cô bé đẹp như một cánh bướm. Ông Tạ Thắng nhìn theo con gái rồi lại như nhớ ra điều gì, ông quay sang nắm lấy tay Bảo Lâm, nói với mẹ:
- Xin lỗi mẹ, con có việc cần nói riêng với Bảo Lâm.
Bà cụ cười:
- Đấy thấy chưa. Mới đó mà chúng đã mời mẹ đi chỗ khác chơi rồi đó.
Tạ Thắng không để ý đến lời trách yêu của mẹ, kéo Bảo Lâm vào thư phòng. Chàng khép cửa lại, ôm lấy nàng với một nụ hôn. Bảo Lâm có vẽ bất mãn:
- Anh kỳ quá! Đang nói chuyện vui vẻ với mẹ, anh lại kéo vào đây làm gì?
- Anh có chuyện muốn thẩm vấn em.
Bảo Lâm tròn mắt:
- Thẩm vấn em? Anh lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi. Đây đâu phải tòa án, em cũng đâu có tội tình gì?
Tạ Thắng nhún vai:
- Em có thấy là anh đang cất cái gì trong vườn không?
- À.
- Đó là một nhà kính.
- Rồi sao?
- Đương nhiên em phải biết đó là ý kiến của ai chứ? Ai đang ở ngoài ấy làm đốc công, ai đã khiến cho Trúc Vỹ mất ăn, mất ngủ?
- Dạ.
Tạ Thắng nhìn vào mắt Bảo Lâm:
- Thôi được rồi! Cách đây không bao lâu, em có cho anh biết là em có hẹn, mà người hẹn với em bấy giờ là con trai của Ngô Trọng Nhàn tức Từ Sâm. Vậy bây giờ em giải thích đi. Cái tên Từ Sâm hôm ấy với tên Từ Sâm này có phải là một không?
- Vâng, là một.
- Như vậy có nghĩa là thế nào?
Bảo Lâm ngập ngừng:
- Anh đừng hung dữ nữa, em mới giải thích.
- Anh mà hung dữ?
- Chứ sao? Anh vừa dữ và cay nghiệt. Anh nói chuyện với em mà hạch sách như với kẻ thù, anh thẩm vấn bị can. Em không thích cái lối hỏi chuyện của anh như vậy.
Tạ Thắng trừng mắt:
- Đừng đuối lý mà quay sang buộc tội anh như vậy.
- Chứ anh nghĩ Từ Sâm là người tình của em à?
- Phải.
- Từ Sâm là em trai của người bạn học cũ thân nhất của em. Em đã biết hắn hơn mười năm qua. Từ Sâm bằng tuổi đứa em trai đã mất của em. Em xem hắn như em ruột mình thì cái tình cảm đó, cái hẹn đó không phải tự nhiên lắm ư? Nếu Sâm là đứa em trai thì cùng đi với em đến bệnh viện đâu có gì sai trái? Đúng không?
- Đúng.
- Lúc đó anh mời em ăn cơm trưa mà thái độ anh lại cao ngạo, hách dịch thì làm sao em bằng lòng được.
- Thế ư?
- Nên em đem chuyện Từ Sâm ra, một là chọc tức anh, hai là em không thể vì chuyện dùng cơm với anh mà bỏ đi cái hẹn có từ trước. Không lẽ em mê ăn đến quên chữ tín?
- Ờ!
- Em quen thân với chị của Từ Sâm, anh biết mà. À! Từ Sâm còn tìm đến gặp em, kể hết cái ngu của anh ta trong chuyện bị gái "mồi chài", cái đó anh thấy có lạ không?
- À!
- Từ Sâm dám đem chuyện đó ra kể vì hắn tin cậy em. Cũng tình cờ hôm ấy, anh sai Trúc Vỹ mang hoa đến nhà cho em. Họ gặp nhau, bắt buộc em phải giới thiệu hai người quen nhau chứ!
- Ờ!
- Anh đương nhiên hiểu. T