The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341357

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1357 lượt.

ua ô cửa kính to chạm đất, thư viện được tạo thành từ thủy tinh giống một tòa thành pha lê. Công chúa lặng lẽ ngồi trong góc, mái tóc dài thẳng mượt chia thành hai bên xõa xuống vai, cung độ hơi cong về phía sau làm nổi bật gương mặt trái xoan, trông rất nhu mì ngoan hiền.
Mày liễu, môi đỏ, chỉ trong tranh sơn thủy mới có màu sắc sáng rực như thế.
Khoảnh khắc ấy Tần Tống nhớ lại lúc còn nhỏ, ông ngoại dạy cậu ta và anh Năm viết bút lông, có một tấm thiếp viết: Bắc phương hữu giai nhân, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc, ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc.
Tần Tống cúi đầu cười, anh Năm, hình như em tìm thấy “khuynh thành” của em rồi.
Tang Tang nhân được tin nhắn của An Tiểu Ly thì dọn dẹp đồ ra ngoài, Tần Tống bước tới mở cửa giùm cô, đưa tay nhận lấy chồng sách trong lòng cô, “Để tôi”.
Tần Tang thấp giọng cám ơn, đưa hết sách cho anh ta, Tần Tống chạy thật nhanh đến quầy tiếp tân của thư viện để trả sách.
Tiểu Ly cười hà hà, bước tới đấm xoa xoa vai Tần Tang với vẻ nịnh nọt, “Nhà văn mỹ nữ của chúng ta chắc mệt rồi nhỉ? Để tớ mát-xa cho cậu nhé”.
“Không dám”, Tần Tang lạnh lùng liếc cô, “Ngày nào từ sáng tới tối mà cậu chẳng có bao nhiêu việc để bận tâm, chuyện nhỏ này nào dám làm phiền tới cậu”.
Tiểu Ly thấy không ổn nên kéo gấu áo Tần Tang, thì thầm van nài, “Tang Tang… xin lỗi”.
Haizz, ngay từ ban đầu không nên mạo hiểm qua mặt bạn, Trần Ngộ Bạch nói đúng, Tang Tang thông minh như thế, sao có thể không nhận ra động cơ của cô chứ.
“Ồ, tại sao? Làm chuyện gì có lỗi với tớ hả?”, Tần Tang cười lạnh, An Tiểu Ly rùng mình, bây giờ cô sợ nhất nụ cười này.
Tần Tống trả sách quay lại, thấy hai người họ nói chuyện thì đứng lại đợi cách đó vài bước. An Tiểu Ly lén lút ra hiệu cho anh ta sau lưng Tần Tang, anh ta do dự rồi bước tới.
Quả nhiên Tần Tang trước mặt người khác thì không làm khó cô, “Nếu tớ giận cậu thì còn ngốc hơn cậu. Được, chẳng phải là tiễn Tần Tống hay sao? Tớ mời, đi thôi”.
Tần Tống chưa hiểu rõ mô tê gì, đã bị An Tiểu Ly hứng chí kéo đi.
Thực ra Tiểu Ly biết Tần Tang chỉ đùa để dọa cô, từ nhỏ tới lớn chỉ có cô giở trò với Tang Tang, chưa từng thấy Tang Tang trở mặt. Hoặc theo cách nói của ai đó: EQ và IQ cũng có liên quan tới nhau.
Ba người đến quán ăn ngon nhất trường, Tần Tang cười nói vừa nhận được nhuận bút, cứ chọn món thoải mái, đừng khách sáo. Tần Tống dò đoán khẩu vị của phụ nữ rồi chọn những món hơi chua hơi cay, Tiểu Ly đề nghị hay là uống chút rượu, thế là lại gọi một chai rượu vang, hai lít bia hơi.
Tần Tang làm động tác của chủ nhà, rót một ly rượu vang chúc Tần Tống, “Ly này chúc anh thuận buồm xuôi gió, về nước sớm. Tôi cạn đây, còn anh thì tùy”.
Cô nhanh nhẹn uống cạn ly, Tần Tống cười, mắt cong cong, ngửa đầu lên uống cạn không sót giọt nào rồi ngồi xuống ăn, bỗng nhiên thấy món nào cũng ngọt ngào.
An Tiểu Ly “hi hi ha ha” kể lộ trình của Tần Tống cho Tần Tang nghe, Tần Tang cũng cười sảng khoái, Tần Tống thấy cô có hứng thú với Ả Rập thì vội lấy hình chụp chung với hoàng tữ Ả Rập ra cho cô xem.
Ba người ăn cơm cười đùa, không khí rất vui vẻ.
Điện thoại của Trần Ngộ Bạch lúc này xuất hiện. An Tiểu Ly bực bội trốn vào một góc nghe máy, “Tự tìm gì ăn đi, tôi đang ăn uống với bạn bè, không được gọi tôi về”.
Bên kia im lặng. An Tiểu Ly tự thấy khoái chí vì mình cướp diễn đàn, quả nhiên, cách duy nhất để đè bẹp một Boss đó chính là phải Boss hơn anh ta.
“Cô cất thuốc đau dạ dày ở đâu?”, một lúc lâu sau, giọng nói trầm trầm yếu ớt của Trần Ngộ Bạch vang lên.
“Anh… đau dạ dày hả?”, giọng An Tiểu Ly lập tức dịu lại, “Tối qua anh đã ăn gì?”
“Tôi không sao. Cô nói tôi biết thuốc để ở đâu”.
An Tiểu Ly chỉ huy từ xa cho anh tìm thuốc, nghe bên kia là những tiếng mở hộc tủ “rầm rầm”, tưởng tượng ra dáng vẻ mặt tái nhợt, lấm tấm mồ hôi của anh, tim cô tự nhiên thấy thắt lại.
“Ừ… tìm thấy rồi”, Trần Ngộ Bạch hình như hơi thở dốc, giọng càng trầm hơn, “Đừng lo, tôi không sao. Cô chơi vui vẻ nhé, lúc về nhớ cẩn thận, biết chưa?”.
Nói xong anh cúp máy, hiếm khi rộng rãi như vậy. An Tiểu Ly thầm nghĩ ai thèm quan tâm anh chứ – nhưng sao mà… hình như thật sự bắt đầu thấy thấp thỏm bất an?
Tần Tống huých vào tay Tần Tang, ra hiệu cô nhìn bộ dạng thất thần của An Tiểu Ly. Từ lúc ngắt máy đến giờ cô đã không cười, đĩa trái cây mang lên cũng không đụng vào.
“An Tiểu Ly, nếu nhà có việc thì có thể cho cậu trốn về trước”, Tần Tang chuyển đĩa trái cây đến trước mặt cô.
An Tiểu Ly tay trái dưa hấu tay phải dưa lưới, rõ ràng trái cây rất thơm ngon nhưng ăn vào chẳng thấy mùi vị gì. Cô khó nhọc nuốt xuống, hạ quyết tâm đứng lên: “Tớ đi trước”.
Phụ nữ thời đại mới phải công tư phân minh, dám làm dám chịu. Đừng tưởng cô thương xót Núi Băng kia, mà cô chỉ nhận lương của người ta thì phải trung thành tới cùng. An Tiểu Ly yếu ớt an ủi chính mình.
Cô nhét điện thoại vào túi rồi đứng dậy, Tần Tang lấy chìa khóa xe ném cho cô. Tiểu Ly đón lấy, móc vào ngón tay vẫy vẫy với Tần T