
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 134684
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/684 lượt.
m lại lương thiện như thế đấy.” Cố Diễn Trạch buột miệng nói ra câu này, không giống như đang trêu cô.
“Mùa này anh đào nở rất đẹp, nghe nói khu này có rất nhiều anh đào.”
“Nghe nói?” Cố Diễn Trạch nheo mắt: “Em không phải người Xuyên Nhiên à?”
“Lạ lắm à? Ngày trước em tưởng anh đào đẹp như trong ti –vi vẫn hay chiếu, một cơn gió thổi qua, hoa rơi như mưa. Nhưng đến khi nhìn thấy cây anh đào trong trường, em thấy nó chẳng khác gì hoa đào.”
Cố Diễn Trạch bật cười: “Vẫn khác nhau chứ!”
“Khác thế nào?”
“Ít ra thì anh đào sẽ không ra quả anh đào.”
Sơ Ảnh quay người lại nhìn anh: “Anh quan sát tỉ mỉ quá nhỉ!”
Nhìn con đường nhỏ uốn lượn phía trước, cô cảm thấy hai chân run rẩy: “Chúng ta đi bộ lên núi thật à?”
“Đến đây đương nhiên là leo núi rồi. Em nghĩ chúng ta đến chỉ để xem ‘mưa hoa’ thôi chắc?” Thấy gương mặt nhăn nhó của cô, anh buồn cười nói: “Này, em đừng có nói với anh là chỉ quãng đường ngắn thế này mà em cũng không đi nổi nhé!”
Sơ Ảnh ngây người vài giây, sau đó cô nói: “Anh sẽ hối hận đấy!”
Hai người đi được lưng chừng núi, Cố Diễn Trạch mới hiểu ra vì sao cô nói anh sẽ hối hận. Anh dừng lại, ảo não nhìn cô nặng lề lê từng bước. Mặc dù không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng Sơ Ảnh thầm nghĩ, chắc chắn anh đang cười nhạo tốc độ sên bò của cô.
“Có thể nhanh hơn con rùa một ít được không?” Cố Diễn Trạch khẽ nhướng mày.
Sơ Ảnh ấm ức, lát sau mới lên tiếng: “Không! Em không phải ếch, không biết nhảy!”. Cô thừa nhận bản thân đang đố kị, con đường dốc khó đi thế này nhưng cô dám chắc anh có thể chạy một mạch lên tới đỉnh núi.
Cố Diễn Trạch không để bụng lời châm chọc của cô: “Em cứ bình tĩnh đi, đừng nghĩ mình mệt, như thế sẽ đi nhanh hơn”.
Sơ ảnh liếc anh một cái: “Anh cho rằng ai cũng giống anh chắc! Như con ếch, không biết mệt là gì.”
“Ếch cũng có cái hay đấy chứ!” Cố Diễn Trạch mỉm cười: “Ít nhất có thể dẫn đường cho rùa!”
Sơ Ảnh mím môi: “Không cùng chủng tộc, quan hệ nhất định bất hòa!”
“Chưa chắc!” Anh vẫn tỏ ra thản nhiên: “Ngựa và lừa còn có thể sinh ra là được mà!”
“Nhưng không thể sinh sản!” Cô bướng bỉnh cãi lại.
“Khoa học bây giờ phát triển, muốn sinh sản có khó khăn gì!” Đột nhiên anh quay lại nhìn cô, cười xấu xa: “Biết đâu có ngày rùa với ếch cũng có thể sinh con!”
Sơ Ảnh lúc này không cẩn thận trượt chân, Cố Diễn Trạch vội vàng lao đến giữ cô lại: “Sao em bất cẩn thế?”
Cô trừng mắt lườm anh, ai hại cô ra nông nỗi này chứ?
Sơ Ảnh đứng im, không có ý định đi tiếp.
“Đau lắm à?” Cố Diễn Trạch hỏi vậy nhưng không hề tỏ ra lo lắng, anh biết thừa cô không chịu đi là vì nguyên nhân khác: “Không đi thật hả?”.
“Ừ.” Cô ương ngạnh đáp.
“Trên đỉnh núi có một mái đình nhỏ, đứng ở đó có thể ngắm cảnh đẹp. Hơn nữa, bên cạnh còn có một con suối…”
“Leo cao như thế chỉ để xem nhà cửa dưới chân núi và uống nước suối, thà mua một chai nước khoáng mang lên sân thượng tòa cao ốc ngồi uống còn hơn!”.
Cố Diễn Trạch chịu thua: “Thục nữ mà nói những lời thô tục như thế, không sợ người ta cười cho à?”
“Đằng nào thì trước mặt em hiện giờ cũng chẳng có người, chỉ có mỗi con ếch thôi, em sợ gì mất hình tượng?” Lúc này, bao nhiêu bất mãn của Sơ Ảnh đều tan biến, cô chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối vì không được thấy anh trở mặt. Đúng là một người đàn ông rất phong độ!
Cố Diễn Trạch thờ ơ nhìn cô: “Không đi nữa thật à?”
“Không đi!” Cô cứng đầu đáp, để xem anh làm gì được cô.
“Em chưa nghe giáo viên giải thích thế nào là: đắp một ngọn núi, chỉ thiếu một sọt đất mà không thể hoàn thành à? Nếu đã mất công sức nhiều như vậy thì nên kiên trì thêm một chút nữa, lúc này mà từ bỏ là hành động cực kì thiếu suy nghĩ.”
“Anh rất thông minh!” Sơ Ảnh nghiêng đầu nói: “Từ bé, em đã bị thầy cô chê là đứa trẻ thiếu suy nghĩ rồi!”
Cố Diễn Trạch nghẹn họng, thấy nụ cười thấp thoáng trong đôi mắt cô, biết cô đang cố tình chọc tức mình, anh bèn dịu giọng nói: “Em thật sự muốn bỏ dở giữa chừng?.
Sơ Ảnh không nói không rằng, trực tiếp quay lưng đi xuống núi, vừa rồi bị sái chân chưa phát hiện ra, bây giờ mới thấy đau. Cố Diễn Trạch quan sát cô mấy giâu, sau đó thong thả đi đến bên cạnh dìu cô. Sơ Ảnh vốn định đẩy anh ra, nhưng đột nhiên không nỡ phá hoại bầu không khí hòa hoãn hiễm có này. Cứ im lặng như thế, cô lại cảm thấy gượng gạo, cuối cùng cô nói: “Anh cũng quyết định từ bỏ một sọt đất cuối cùng à?”.
“Thỉnh thoảng từ bỏ cũng không thể phá hỏng được hình tượng.”
Nói lời này ra, dường như anh không còn là người vừa nãy lên giọng dạy bảo cô nữa. Sơ Ảnh mỉm cười: “Anh làm việc gì cũng nhất quyết phải làm cho đến cùng à?”
Cố Diễn Trạch im lặng một lúc mới trả lời: “Mọi người đều nói anh rất cố chấp”.
Thế là thừa nhận rồi phải không?
“Lần này làm khó anh rồi nhỉ, em phải bù đắp tổn hại cho anh thế nào đây?” Giọng điệu có vẻ áy náy nhưng thực chất cô đang hả hê.
“Hay là em lấy thân báo đáp đi!” Cố Diễn Trạch còn cao tay hơn cả cô.
Sơ Ảnh không nói được câu nào, người đàn ông này quả nhiên không dễ đối phó. Cô gạt tay Cố Diễn Trạch