
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 134673
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/673 lượt.
Sơ Ảnh chính là qua những bài kiểm tra toán. Tôi thật sự không hiểu cô ấy nghĩ gì, vì sao cách đơn giản không làm mà cứ làm bằng cách phức tạp? Nhưng người xui xẻo nhất lại là tôi, bởi vì thầy giáo bảo tôi kèm thêm toán cho cô ấy.
“Có phải cậu thấy tớ dốt lắm không?”. Sơ Ảnh nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi định nói phải nhưng không nói nên lời. Đột nhiên tôi nhớ có lần nghe được một cậu bạn cùng lớp nói về Bùi Sơ Ảnh thế này: Nếu Sơ Ảnh thổ lộ tình cảm với ai, cho dù người đó có thích cô ấy hay không cũng sẽ không từ chối. Sơ Ảnh không phải một cô gái khiến người ta vừa nhìn đã yêu, nhưng gương mặt cô ấy lúc nào cũng bình tĩnh, khi cười luôn khiến cho người đối diện cảm thấy thư thái.
Tôi không hề đố kị với Sơ Ảnh, ngược lại còn rất thích cô ấy vì cái tính không thích chơi nổi.
“Nhưng nếu lúc đi thi gặp phải kiểu bài tập này thì sao?”. Tôi hơi lo lắng, vì giáo viên môn toán nổi tiếng khó tính.
“Đành chịu thôi”. Sơ Ảnh nói bằng giọng điềm tĩnh.
Tôi cười. cô bạn này thật đáng yêu.
Về sau, cũng không rõ có phải số cô ấy may mắn hay không, trong đề thì không còn xuất hiện dạng bài tập ấy nữa. Nhưng tôi và cô ấy thì càng ngày càng thân, tôi biết, cô ấy ngoài mặt luôn bình thản nhưng thực ra lúc có chuyện, cô ấy cũng rất sợ hãi. cô ấy là kiểu người không thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài, không phải cô ấy quá dè dặt, mà là tính cách cô ấy như thế.
Nỗi sợ hãi lớn nhất của Sơ Ảnh khi đó là môn thể dục. cô ấy luôn dè dặt bước vào hàng và lúc chạy thì rất nhanh đã bị rớt lại phía sau. Tôi nhìn cô ấy, khó tin hỏi: “Sao môn thể dục của cậu lại tệ đến thế?”.
“Tớ cũng không biết”. Sơ Ảnh ấm ức nói.
“Xin nghỉ đi!”.
Tôi thừa nhận, chính tôi là kẻ đầu sỏ dạy một cô học sinh ngoan như Sơ Ảnh biết trốn học.
Về sau, chúng tôi đều trốn tiết thể dục, chạy lên tầng cao nhất của trường học ngồi nói chuyện. Thế nhưng, tôi rất nhanh phát hiện cô bạn này chẳng hề có hứng thú với chuyện của người khác. Đúng là một cô nàng kì lạ.
Mỗi lần nghe tôi nhắc tới một ai đó, hoặc một chuyện gì đó, cô ấy đều tròn mắt nhìn tôi: “Đấy là ai?”, hoặc: “Thế á?”.
Sơ Ảnh là một người khá cố chấp, cô ấy thích những thứ đơn giản, thích màu xanh lá, thích váy ca-rô, thích ngồi đờ đẫn ngắm cảnh, thích nhặt lá cây làm những thẻ đánh dấu sách xinh đẹp. Tôi cũng được cô ấy tặng rất nhiều.
Ba năm cấp hai và ba năm cấp ba, chúng tôi đều là bạn tốt của nhau. cô ấy không thích nói nhiều, nhưng hầu như chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của tôi.
sự kiện Lý Nguyên Diên cũng không ảnh hưởng tới tình bạn của tôi và Sơ Ảnh. Tôi luôn tin rằng chúng tôi sẽ mãi là bạn tốt của nhau như thế.
Nhưng rồi giữa chúng tôi xuất hiện Tưởng Phương Vũ.
Đó là lúc cả tôi và Sơ Ảnh cùng vào một trường đại học. Thực ra gia đình muốn tôi chọn khoa Mĩ thuật của Đại học Xuyên Nhiên lừng danh, nhưng vì muốn học cùng Sơ Ảnh nên tôi đã chọn một trường lấy điểm thấp hơn là Trình Lý. Biết tin cả hai chúng tôi cùng trúng tuyển, tôi vui vẻ hẹn cô ấy ra ngoài ăn mừng, nhưng cô ấy từ chối.
Về sau, thỉnh thoảng chúng tôi cũng hay rủ nhau đi chơi, nhưng dường như cô ấy chỉ thích ngồi xe khách vào trường cấp ba trong thành phố Xuyên Nhiên. Thực ra chẳng có việc gì quan trọng, mỗi lần đến đó, Sơ Ảnh chỉ lang thang đi trong sân trường, đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng, ngay cả bước chân cũng khiến người ta sinh ra ảo giác.
Rồi tôi nhận ra sự khác thường của Sơ Ảnh khi cô ấy ngồi xem người ta chơi bóng rổ. Tôi hiểu cô bạn thân của mình hơn bất cứ ai, cô ấy không có hứng thú với thể dục thể thao, nhưng đột nhiên lại rất quan tâm tới những trận bóng rổ.
“Sao tự dưng giờ lại thích xem bóng rổ thế?”. Tôi hỏi Sơ Ảnh.
cô ấy quay sang nhìn tôi và nói: “Cậu từng nghe câu này chưa: Khi bạn thích một thành phố thực ra là vì nơi đó có người chiếm hữu trái tim bạn”.
Tôi ngây người: “Ai?”.
Sơ Ảnh đưa cho tôi xem một bức tranh: “Anh ấy”.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy mỉm cười tươi tắn như thế, ngay cả tôi cũng không khỏi ngây người.
Tôi không cho rằng Sơ Ảnh thật sự yêu người con trai kia, hơn nữa, cô ấy mới chỉ gặp người ta có một lần. Xưa nay tôi đều không tin vào nhất kiến chung tình, vậy nên tôi không nghĩ nhiều về chuyện này nữa. Tôi nghĩ, cùng với thời gian, Sơ Ảnh sẽ quên đi người con trai mà ngay cả tên cô ấy cũng không biết kia.
Nhưng tôi đã vô tình quên mất rằng, Sơ Ảnh không phải một người xốc nổi. một khi đã nói thích cái gì, cô ấy nhất định sẽ thích vô thời hạn.
Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy, khi mà Tưởng Phương Vũ mời chúng tôi ra ngoài ăn. Tôi rất háo hức.
Lúc mới vào Trình Lý học, tôi đã mập mờ nói, nếu có ai đó thích tôi hoặc Sơ Ảnh, thì trước tiên phải mời chúng tôi đi ăn ba bữa cơm, sau đó mới thổ lộ với người mà anh ta thích. Thực ra đây chỉ là cách từ chối khéo những người con trai kia mà thôi, tôi nghĩ đối phương hẳn sẽ hiểu ra ý tứ của chúng tôi. Thế nhưng, tôi không ngờ Tưởng Phương Vũ cũng là một trong số những người đó. Và tôi hối hận, tự trách bản thân đã nghĩ ra cái cách phiền toái đó.
Tôi kéo Sơ Ả